Thế giới yên tĩnh, nàng có thể làm việc rồi.
Phượng Khương Trần lấy một cái túi nhỏ từ trong ngực, đổ một viên thuốc nhỏ từ chiếc túi đó ra, còn dư lại thì ném cho thị vệ: “Đây là đan dược giải độc được cốc chủ Huyền Y cốc chế tạo ra, nghe đâu có thể giải bách độc, đút cho các huynh đệ bị rắn cắn đi.
”
Đây là đồ tốt mà Phượng Khương Trần đã phải nghĩ mọi cách mới lừa được từ cốc chủ Huyền Y cốc, nghe nói một viên có giá thiên kim, có tiền mà không mua được.
Thị vệ sững sờ tại chỗ, hai tay cầm túi vải mà như đang cầm thứ gì nặng ngàn cân: “Phượng cô nương, cái này quá quý giá, hạ thần làm gì có tư cách dùng giải độc đan của cốc chủ Huyền Y cốc.
”
Bọn họ cảm tạ Phượng Khương Trần phóng khoáng, nhưng giải độc đan của cốc chủ Huyền Y cốc, hoàng cung Đông Lăng cũng chỉ có ba viên, ngoài hoàng thượng ra, những người khác đừng mơ đến, mạng của thứ người như họ hoàn toàn không đáng giá trong mắt những người thượng vị, làm gì có tư cách dùng thuốc của cốc chủ Huyền Y cốc…
Câu nói của thị vệ nằm trong dự đoán của Phượng Khương Trần, bất kể ở thời đại nào, thứ tốt đều chỉ có những người thượng vị mới có thể hưởng dụng, ở thời đại này, loại tư tưởng này càng khắc vào trong xương tủy.
Phượng Khương Trần cũng không nói khoác mà không biết ngượng mồm cái gì mà người người bình đẳng, trong mắt đại phu chúng sinh đều như nhau, nàng cũng không phải người Tung Hoành gia*, há miệng là có thể nói chết người khác, cũng có thể nói người chết thành người sống, hơn nữa, nàng làm gì có nhiều thời giờ để nói như vậy.
*Tung Hoành gia: là một học phái trong Cửu Lưu thập gia, thiên về nghệ thuật ngoại giao xuất hiện trong thời kỳ Chiến Quốc ở Trung Quốc.
Nội dung của học phái là luyện cho con người khả năng ngoại giao, sử dụng ngôn ngữ làm phương tiện sinh sống và lập thân.
Ngoài khả năng ngoại giao những người theo phái Tung Hoành gia còn phải có mưu mẹo hơn người mới có thể khiến vua chúa áp dụng thuyết của họ vào thực tiễn.
“Không dùng thì trả lại cho ta.
” Thị vệ không cần suy nghĩ, đặt túi thuốc vào lòng bàn tay Phượng Khương Trần, làm như túi thuốc đó rất phỏng tay, mà họ không hề cảm thấy Phượng Khương Trần máu lạnh.
Thứ thuốc tinh quý như vậy, không nên cho người như hắn dùng.
Phượng Khương Trần cũng dứt khoát, đếm số người nằm ngã dưới đất rồi đổ bảy viên giải độc đan ra, bắt đầu từ thị vệ cách Dạ Diệp xa nhất, tự mình ra tay đút thuốc.
“Phượng cô nương, thuốc này quá trân quý, ngài không thể…” Thị vệ tỉnh táo lại đột nhiên thấy trong lòng mình ấm áp, chất phác khuyên nhủ.
Phượng Khương Trần là người đầu tiên nghĩ đến chuyện cứu người của họ trước, hơn nữa loại thuốc trân quý như vậy, nói cho là cho.
“Đây là thuốc của ta, ta muốn cho người nào thì cho người đó, có cho hay không là chuyện của ta, có ăn hay không là chuyện của các ngươi.
” Động tác đút thuốc của Phượng Khương Trần rất thô lỗ, bóp cằm dưới của thị vệ đang bất tỉnh ra, sau khi cho thuốc vào, dùng sức ấn một cái, thuốc liền nuốt xuống.
Người ta đang hôn mê bất tỉnh, có thể từ chối được sao? Thật là…
Từng thị vệ nhìn Phượng Khương Trần, khi Phượng Khương Trần đút xong toàn bộ thuốc, một thị vệ bước lên, hai tay ôm quyền: “Phượng cô nương, ta thay mặt các huynh đệ tạ ơn ngài.
”
Bảy mạng người, nếu Phượng Khương Trần không đút giải độc đan cho họ, đợi đến khi thái y tới, bảy cái mạng này sẽ không còn.
“Không cần khách khí, đại phu cứu người đều muốn thu tiền chẩn bệnh, sau này nhớ đưa cho ta là được, một người mười lượng.
” Phượng Khương Trần không định cho họ hưởng thứ tốt, có quan hệ thân thiết với ngự lâm quân, một người không tốt lập tức sẽ bị hoàng thượng cho bay đầu.
“Mười lượng? Vàng sao?” Thị vệ đầu mục sửng sốt, thật không ngờ, Phượng Khương Trần sẽ nhắc đến chuyện thu tiền.
Phượng Khương Trần cứu họ, không phải bởi vì sự nhân hậu từ trái tim và y đức sao? Sao còn phải bỏ tiền chẩn bệnh, hơn nữa, có khi không chỉ mười lượng, ngàn lượng, vạn lượng cũng có người mua, càng là người có quyền thế, càng sợ chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...