Phượng Khương Trần gật gật đầu: “Cam đoan không nuốt lời, nuốt lời chính là tiểu nhân.”
Quả nhiên, khai thông thân thể xong thì trái tim cũng có thể dễ dàng câu đi nốt.
Nói thật ra thì hôm nay Cửu Hoàng thúc cũng thực ôn nhu, đa tình, làm cho trái tim nàng cứ từng chút từng chút một bị trầm luân theo, cứ như vậy sa vào sự dịu dàng của Cửu Hoàng thúc không thể tự thoát ra được.
“Vậy được, bây giờ nàng dỗ ngọt ta đi.
Phượng Khương Trần, mau nói nàng thích ta đi.” Cửu Hoàng thúc lừa đảo nói.
Để xoa dịu sự hồi hộp trong lòng Cửu Hoàng thúc liền ôm chặt Phượng Khương Trần vào lồng ngực, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng đau nhức của nàng.
Phượng Khương Trần thoải mái vô cùng nói lầm bầm, mơ mơ màng màng, một bộ dáng muốn ngủ lắm rồi nhưng còn cố tỉnh táo.
“Không nói.” Đầu óc Phượng Khương Trần nháy mắt liền thanh tỉnh, mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với Cửu Hoàng thúc.
“Nàng đã nói bồi thường cho ta mà, không được nuốt lời.” Cửu Hoàng thúc kéo chăn lên che thân cho cả hai, trong lòng chút thất vọng.
Cửu Hoàng thúc, ta thích huynh.
Trước kia, Phượng Khương Trần cũng đã từng nói với hắn như vậy nhưng lúc đó hắn không có thèm quan tâm, hiện tại hắn muốn nghe, Phượng Khương Trần không chắc sẽ nói.
Phượng Khương Trần giảo hạt cười cười: “Ta cũng nói rồi, nuốt lời là tiểu nhân, huynh cứ coi ta là tiểu nhân cũng được.”
“Một khi đã như thế, vậy có phải hay không ta cũng nên nuốt lời, ta cũng không có ý định làm quân từ.”
Quân tử đó là Vương Cẩm Lăng, cho nên Vương Cẩm Lăng chắc chắn sẽ không có được Phượng Khương Trần, chỉ bởi vì hắn quá quân tử.
“Đừng đừng đừng, ta nói, ta nói được chưa.” Phượng Khương Trần thật sự sợ Cửu Hoàng thúc rồi.
Nam nhân này cũng không ngại chuyện mài sắt thành kim.
“Được, nàng mau nói đi.” Cửu Hoàng thúc nín thở, tận lực tỏ ra bình tĩnh để Phượng Khương Trần không nhìn ra sự hồi hộp trong lòng hắn lúc này.
Hắn muốn nghe lời này lâu lắm rồi, hắn hi vọng mỗi sáng tỉnh dậy đều có Phượng Khương Trần nằm bên cạnh nói với hắn một câu, ta thích huynh.
“Cái, cái đó, huynh nói trước đi.” Phượng Khương Trần hai má đỏ bừng, lúc này không phải do vận động kịch liệt mà đỏ mặt mà là do thẹn thùng.
Tỏ tình gì đó trước kia nàng cũng từng nói qua rồi, nhưng mà tình cảnh hoàn toàn không giống nhau, nàng lúc này không còn dũng khí như trước rồi.
“Phượng Khương Trần, ta thích nàng, rất thích nàng, rất thích nàng.” Cửu Hoàng thúc không hề làm Phượng Khương Trần thất vọng, vô cùng trịnh trọng nói.
Vẻ mặt nghiêm túc ấy liền giống như lời hứa hẹn vĩnh viễn thích nàng vậy.
Tim Phượng Khương Trần đập thình thịch, ánh mắt mở lớn.
Cuối cùng thì nàng cũng nghe được câu nói này rồi, nàng đã đợi câu nói này rất lâu rất lâu, và cuối cùng thì nàng cũng đợi được!
“Phượng Khương Trần, ta thích nàng, thích nàng, rất thích nàng.”
Mặc dù lời nam nhân nói trên giường không thể hoàn toàn tin tưởng được nhưng trong khoảnh khắc này, mặc kệ lời Cửu Hoàng thúc là thật hay giả thì Phượng Khương Trần đều nguyện ý tin, cho dù chỉ có một phần là thật, cũng không sao cả.
Cảm động một hồi, Phượng Khương Trần cũng không quên lời mà chính mình cũng muốn nói ra: “Đông Lăng Vũ Cửu, ta thích huynh, Phượng Khương Trần thích huynh, vẫn luôn chỉ thích một mình huynh.”
Phượng Khương Trần quay người ôm lấy Cửu Hoàng thúc, chôn đầu vào lồng ngực Cửu Hoàng thúc, nàng rất hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc.
Chưa được bao lâu, Cửu Hoàng thúc liền cảm giác được trước ngực mình một mảnh ướt đẫm.
Cửu Hoàng thúc không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng Phương Khương Trần, dùng sự im lặng để an ủi nàng, để nói với nàng rằng, hắn đây!
Cuối cùng lại tiến triển thêm một bước nữa, hắn tin rằng lần sau hắn nhất định có thể được nghe Phượng Khương Trần nói nàng yêu hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...