Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Phượng Khương Trần vừa mới tháo tóc ra nghe được âm thanh mở cửa liền hoảng sợ vội vàng đứng dậy.
Mái tóc đen dài khẽ bay bay theo chiều gió ở giữa không trung vẽ ra một hình vòng cung đẹp mắt, đôi mắt mỹ lệ mang theo bảy phần phòng bị ba phần kinh ngạc cùng với tà áo trắng nhẹ nhàng lay động.
Nàng lúc này so với ban ngày còn quyến rũ động lòng người hơn vài phần.
Cái gọi là ngắm mỹ nhân đẹp tựa như ngọc dưới ánh đèn Cửu Hoàng thúc không cẩn thận nhìn một chút là thành ngắm đến ngây người luôn.
Trong lòng cũng ngứa ngáy không thôi, ngươi nói xem một con sói chuyện đi ăn thịt bây giờ lại đi ăn cỏ thì gọi gì là sói chứ?
Hắn là nam nhân bình thường nên đương nhiên cũng có những nhu cầu như bao người bình thường khác thôi.
Hai tháng rồi, từ lần trước đã là hai tháng rồi.
Sau một đêm kích thích đó làm suốt hai tháng nay hắn chỉ có thể tự mình giải quyết.
Nếu không phải lo ngại vết thương của Phương Khương Trần thì hắn sớm đã bò lên giường nàng rồi.
Có thịt ở đây thì ai thèm ăn cỏ a!
“Cửu Hoàng thúc? Có chuyện gì sao?” Phượng Khương Trần tức giận trừng mắt liếc liếc Cửu Hoàng thúc.
Nàng tuỳ ý rút một cái dây cột tóc buộc gọn đuôi tóc lại nhưng nàng lại không ngờ tới nàng trong mắt Cửu Hoàng thúc lúc này ba phần là giận dữ còn lại bảy phần là phong tình, không hề thua kém dáng vẻ động lòng người khi nãy…
Hai tai Cửu Hoàng thúc ửng đỏ, hắn đứng yên tại một chỗ không nhúc nhích, hai mắt rực cháy nhìn chằm chằm vào chiếc giường sau lưng Phượng Khương Trần hận không thể trực tiếp đẩy ngã Phượng Khương Trần lên giường rồi sau đó như này này, rồi như kia…
“Cửu Hoàng thúc?” Phượng Khương Trần lại nhắc nhở thêm một câu Cửu Hoàng thúc lúc này mới xốc lại tinh thần.
Người bình thường dù ít dù nhiều cũng sẽ có chút xấu hổ hoặc là nhất thời không thu được tầm mắt nhưng Cửu Hoàng thúc lại không giống như vậy, hắn che giấu tâm tư của mình vô cùng tốt nha!
Cửu Hoàng thúc quơ quơ tay phải của mình lên rồi nói: “Ta không cẩn thận để tay dính nước mất rồi, nàng xem hộ ta với.”
Thế là hắn thuận tiện quang minh chính đại bước vào, đương nhiên không quên mở cửa ra… Hắn đây là muốn nói với Phượng Khương Trần rằng hắn hoàn toàn là trong sáng thẳng thắn, đến đây chỉ vì vết thương thôi nha.
Cửa phòng được mở rộng ra, Cửu Hoàng thúc đương nhiên không thể làm chuyện xấu được.
Hơn nữa ở Tây Âu viện đều là người của nàng nên Phượng Khương Trần cũng thu liễm chút phòng bị, đi lấy hòm thuốc rồi cắt miếng băng vải trên tay Cửu Hoàng thúc xong lại băng bó lại lần nữa.
Băng bó xong Phượng Khương Trần cũng không có đuổi người đi.
Cửu Hoàng thúc liền đứng dây nói: “Khương Trần, cùng bản vương đi ra ngoài một chuyến đi.”
Ngữ khí nghiêm túc, trịnh trọng vô cùng làm Phượng Khương Trân còn tưởng xảy ra chuyện gì rồi liền liếc liếc mắt ý hỏi Cửu Hoàng thúc có việc gì đó cần nàng làm phải không, Cửu Hoàng thúc liền nghiêm túc gật gật đầu.
“Được, chờ ta lấy chút đồ.” Phượng Khương Trần không có từ chối.
Cửu Hoàng thúc tay phải thì bị thương, tay trái thì không dùng được nên Phượng Khương Trần mới nghĩ Cửu Hoàng thúc có việc đại sự cần làm nên lấy chút đồ đạc từ dưới gối rồi theo Cửu Hoàng thúc ra ngoài cửa.
Nhưng mà, ai có thể nói cho nàng biết, Cửu Hoàng thúc bảo nàng ra ngoài một chuyến, vậy mà lại là để… Ngồi trên nóc nhà uống rượu chứ!
Phượng Khương Trần nuốt nước miếng, cố gắng áp chế trái tim đang nhảy loạn thình thịch, hai mắt lướt chung quanh màn đêm với hi vọng ám vệ của Lam Cửu Khanh sẽ phát hiện ra tình cảnh của nàng lúc này sau đó cứu nàng đi.
Nhưng đợi cả nửa ngày đều không thấy ám vệ xuất hiện.
Khốn kiếp.
Lam Cửu Khanh, huynh nuôi một đám ám vệ kiểu gì vậy hả.
Lúc cần bọn họ tới thì một người cũng không thấy đâu, quả nhiên ám vệ, thị vệ gì gì đó đều không thể tin tưởng được mà, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...