Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Đây là đang uy hiếp đó.
Phượng Khương Trần nuốt nuốt nước miếng, một chút đắc ý trong lòng cũng lập tức biến mất không chút dấu vết, Cửu Hoàng thúc gì gì đó quả nhiên thật đáng sợ mà, nhưng mà… nàng phải giữ vững lòng tin của chính mình không thể cúi đầu trước thế lực đen tối này được.
Ánh mắt đảo quanh, Phượng Khương Trần chính là không nhìn đến ánh mắt của Cửu Hoàng thúc: “Ta có ý kiến.”
“Bản vương bác bỏ.” Cửu Hoàng thúc lại lắc lắc bàn tay phải bị thương, trong lòng bực bội.
Đáng chết, vừa nãy đáng ra hắn lên dùng tay trái mới đúng.
Tay phải bị thương rồi thì đến viết chữ hắn cũng gặp khó khăn.
“Ta không đồng ý bác bỏ, Cửu Hoàng thúc, ta đang nghiêm túc đó.
Ngài cứ ở đây như vậy, ta thực sự rất khó khăn, qua hai ngày nữa ta phải bắt đầu trị liệu cho Thôi Hạo Đình rồi, Vị Thần Y cốc cốc chủ gì đó ngài cũng biết ấy, ta sợ hắn ta ở đây sẽ xảy ra tai vạ, ta bây giờ vẫn chưa có đủ năng lực bảo vệ bản thân nữa.” Phượng Khương Trần rất nhanh liền giải thích một lượt.
Nói đến trị bệnh cho Thôi Hạo Đình, ánh mắt Phượng Khương Trần có chút mịt mờ, một bộ dáng không biết nói như nào cho phải.
Cửu Hoàng thúc trầm mặc, nhìn lướt qua tay phải của Phượng Khương Trần.
Nhân lúc Phượng Khương Trần còn không có để ý liền dời mắt đi.
Nếu như cốc chủ Thần Y cốc có ở đây thì bí mật trên cánh tay của Phượng Khương Trần không chắc có thể giữ kín được.
Nhưng cứ đuổi hắn đi như vậy hắn không cam tâm, hắn muốn được danh chính ngôn thuận khó đến như vậy sao? Lần này trở về rồi nếu hắn còn muốn quay trở lại đây thì tựa hồ là không có khả năng.
Cửu Hoàng thúc lần đầu tiên thấy chán ghét vị cốc chủ Thần Y cốc đến vậy.
Hừm, Cửu Hoàng thúc chắc là đã quên hắn có thể ở lại Tây Âu viện đều là nhờ cốc chủ Thần y cốc giúp đỡ cả rồi chăng.
“Bản vương sẽ nghĩ biện pháp đuổi hắn ta đi.” Cửu Hoàng thúc thực gian nan nói.
Mời thần thì dễ nhưng tiễn đi thì khó, cốc chủ Thần Y cốc đã theo dõi Phượng Khương Trần từ lâu rồi.
Để tiễn Cửu Hoàng thúc đi đúng là không dễ dàng gì.
“Cửu Hoàng thúc, ngài cũng không thể ở lại.
Ngài ở đây thì nơi này liền không thể im lặng được, ta cần có một không gian tĩnh lặng không có người quấy rầy.” Phượng Khương Trần thấy Cửu Hoàng thúc nhượng bộ, được một tấc lại tiến một thước nói.
Nữ nhân chính là như vậy.
“Phượng Khương Trần, nàng đừng có mà quá đáng.” Nữ nhân này định ăn chắc hắn rồi, lại còn hết lần này đến lần khác khiến hắn mềm lòng.
“Cửu Hoàng thúc, người quá đáng chưa bao giờ là ta.” Phượng Khương Trần ném cho Cửu Hoàng thúc một ánh mắt hiểu ngầm.
Lúc đó, giữa hai người bọn họ, người quá đáng chưa bao giờ là nàng, nàng vẫn luôn chịu yếu thế.
Phù…Cửu Hoàng thúc hít một hơi thật sâu: “Phượng Khương Trần, nếu bản vương cố ý không rời đi thì sao?” Một tháng trôi qua hai người chỉ mới tiến triển đến bước bắt đầu tín nhiệm đối phương.
Với Cửu Hoàng thúc mà nói thì đây vẫn là chưa đủ.
“Vậy ta dọn đi là được.” Phượng Khương Trần nói rất rõ ràng, dù sao đây cũng chỉ là căn nhà nàng ở tạm, muốn tìm một căn khác giống như vậy đối với nàng cũng không có gì khó.
Không có Phượng Khương Trần thì hắn ở lại Tây Âu viện này làm gì cơ chứ.
Cửu Hoàng thúc nói gằn từng chữ từng chữ một: “Phượng Khương Trần, nàng thắng rồi.”
Lồng ngực Cửu Hoàng thúc thở phập phồng kịch liệt, nhìn cái liền biết hắn tức giận không nhẹ.
“Đa tạ Cửu Hoàng thúc, nếu ngài không còn gì giao phó thì ta sẽ sắp xếp người giúp ngài thu dọn đồ đạc.” Phượng Khương Trần liền nở môt nụ cười chói mắt.
Hôm nay không phải là nàng đá Cửu Hoàng thúc ra dễ dàng như vậy mà đích xác là nàng với Cửu Hoàng thúc đã giao tranh khốc liệt đó.
Cuối cùng thì nàng cũng chiếm được thế thượng phong rồi, có lần một thì ắt sẽ có lần hai, Phượng Khương Trần tin chắc rằng sau này những sự việc như vậy sẽ xảy ra nhiều hơn nữa cơ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...