Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Phượng Khương Trần vừa rời khỏi phủ thái tử thì lập tức liền có người đến thăm hỏi.
Vương Thất với Tạ Tam, Trác Đông Minh dường như đã biết chắc thời gian Phượng Khương Trần về nên trước khi nàng bước chân vào cửa thì ba người đã vào đến Tây Âu viện.
Từ sau lần Vương Thất cãi nhau với Phượng Khương Trần, hai người gặp mặt nói chuyện cũng không còn thoải mái hay tự nhiên như trước nữa.
Nhưng bởi chuyện Phượng Khương Trần bị thương nên quan hệ hai người lại khôi phục như lúc ban đầu, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được đề cập tới Cửu Hoàng thúc, nếu không thì Vương Thất lại càng thêm đau lòng cho Vương Cẩm Lăng.
“Phượng Khương Trần, vết thương của ngươi thực sự khỏi rồi sao? Chắc không phải là ngươi miễn cưỡng chống đỡ đó chứ.
Phượng Khương Trần, ngươi cần phải hiểu một điều rằng nếu ngươi cứ như vậy ra ngoài kia thì chứng tỏ rằng ngươi đã khỏi bệnh rồi, thế nên việc tỷ thí với Tô Quán cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa.” Trác Đông Minh nhìn chằm chằm vào cần cổ Phượng Khương Trần nửa ngày mới do dự nói.
Lúc trước còn có chút thản nhiên không quá lo lắng nhưng bây giờ cả khuôn mặt Trác Đông Minh đã phủ đầy một mảng đèn rồi, Trác Đông Minh hắn thật sự không thể làm ra chuyện trái lương tâm được.
“Phượng Khương Trần khỏi bệnh rồi, ngươi không vui mừng sao?” Vương Thất trừng mắt nhìn Trác Đông Minh.
Phượng Khương Trần khỏi bệnh rồi thì để hắn xem tên Cửu Hoàng thúc này định lấy lí do gì để tiếp tục ở lại Tây Âu viện đây.
Đường đường là Thân Vương lại đi ở lì trong tiểu viện này, đây chính là không hợp với quy củ.
Hắn ta định chốc nữa lại đi tìm người tố cáo Cửu Hoàng thúc, nhưng đương nhiên nếu có cơ hội thì hắn cũng sẽ đi nhắc nhở Phượng Khương Trần một chút, loại sự tình này để Phượng Khương Trần nói có lẽ sẽ có lực sát thương cao hơn nhiều.
“Vui chứ, ta đương nhiên là rất vui rồi.
Chỉ là có chút buồn bực, Phượng Khương Trần cũng đã khỏi bệnh rồi vậy mà ta vẫn chưa bắt được hung thủ.
Lại nói cái tên Thôi Hạo Đình đúng là loại người ăn cháo đá bát mà.
Khương Trần vì hắn ta mà suýt chút nữa là mất mạng, sau đó lại còn chữa bệnh cho hắn ta nữa, còn hắn thì sao? Rõ là hắn ta biết kẻ hại Phượng Khương Trần là ai, ở đâu, vậy mà lại nhất quyết không chịu nói.
Bản thân biết thừa còn giả bộ hồ đồ không rõ.”
Kẻ chủ mưu giật dây để Phượng Khương Trần bị thương là ai, mấy người bọn họ đương nhiên biết rất rõ ràng.
Bề ngoài thì đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Tô gia nhưng chính ra là đang muốn mượn cơ hội để chèn ép Tô gia.
Tạ Tam nghĩ tới những phiền não của chính Tạ gia thì cũng có chút thông cảm cho tình cảnh của Thôi Hạo Đình: “Thế tử, ngươi cũng đừng trách Hạo Đình nữa, hắn ta cũng là thân bất do kỉ, không thể tự quyết định chuyện của chính mình được.”
Là công tử của đại gia tộc, bề ngoài thì tựa phong quang vô hạn nhưng người ngoài nào có biết những khổ cực của bọn họ chứ.
Trên mặt thì chính là tươi cười rực rỡ nhưng trên thực tế lại là đang đi trên đao thương, chỉ cần một lần vô ý thì liền rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Cái gì mà thân bất do kỷ, rõ ràng là bởi vì lợi ích của riêng hắn ta mà thôi.” Phàm là kẻ gây cản trở cho việc tìm hung thủ của Trác Đông Minh thì đều là người xấu.
“Thế tử, người đừng trách Hạo Đình công tử, chuyện này tuy rằng là do Hao Đình công tử gây ra nhưng hắn cũng không nhất thiết vì vậy mà phải chịu trách nhiệm.” Phượng Khương Trần ngược lại còn không trách Thôi Hạo Đình, nàng cũng chỉ là người chữa bệnh cho Thôi Hạo Đình.
Tuy rằng nói là chữa cho Thôi Hạo Đình nhưng đến bây giờ chẳng phải là vẫn chưa chữa được đó sao.
Nàng lại không phải là chỗ quen biết với Thôi Hạo Đình, thì đương nhiên sao hắn có thể vì nàng mà ảnh hưởng tới Thôi gia được.
Cần phải biết rằng người nhà Thôi gia là nhắm đến nàng mà ra tay chứ không phải là Thôi Hạo Đình.
“Phượng Khương Trần, ngươi không cần phải trở thành người tốt như thế.” Trác Đông Minh tức giận trừng mắt: “Nếu hắn đã không chịu trách nhiệm cho thương thế của ngươi thì ngươi cũng không cần phải chữa bệnh cho hắn làm gì cả, để cho hắn ta bệnh chết quách đi cho rồi, nhìn thấy hắn là ta đã nổi cáu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...