“Sư phụ.
” Tôn Tư Hành vẫn luôn chú ý đến Phượng Khương Trần, theo lý mà nói thì hiện tại chưa thể gỡ băng xuống, nhưng hôm nay nàng cố ý muốn đem vết thương này đi dọa người, nhắc nhở các vị hoàng tử dung mạo nàng đã bị tổn hại.
Còn có người phản ứng nhanh hơn Tôn Tư Hành, ngay lúc Phượng Khương Trần nhảy dựng lên, chỉ thấy Cửu hoàng thúc xoay người ôm lấy eo Phượng Khương Trần: “Bỏ tay ra, để bản vương xem thử.
”
Một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện bên eo khiến cả người Phượng Khương Trần cứng đờ, còn chưa kịp mở miệng nói thì đã nghe Tôn Tư Hành kêu to: “Sư phụ, miệng vết thương của người bị nứt, nhanh, để con đỡ sư phụ về phòng, nếu để nhiễm trùng thì thảm rồi.
”
Tôn Tư Hành vội vàng nói, sau đó vươn tay muốn ôm Phượng Khương Trần, nhưng Cửu hoàng thúc nào cho hắn cơ vội, âm thầm dùng lực hất Tôn Tư Hành ra, sau đó xoay người ôm Phượng Khương Trần lên rồi sải bước ra ngoài.
“Các vị hoàng chất, hoàng thúc hôm nay có việc, không cách nào tiếp đãi các ngươi, tất cả cứ tự nhiên đi.
” Ở cửa đại sảnh, Cửu hoàng thúc vẫn không quên đuổi người, vừa đi đến góc cua đã thấy Tôn Tư Hành chần chừ chưa chịu đi theo, hắn nghiêm nghị nói: “Tôn Tư Hành, ngươi còn ngây ra đó làm gì, còn không mau đi theo.
”
“A, đến ngay đây.
” Tôn Tư Hành lon ton chạy theo, nhìn thấy Cửu hoàng thúc quen thuộc đường đến khuê phòng của Phượng Khương Trần như vậy khiến hắn vô cùng giận dữ.
Cửu hoàng thúc khốn kiếp, chắc vậy đây không phải là lần đầu tiên hắn đến khuê phòng của sư phụ.
Ngoài đại sảnh, mấy vị hoàng tử hai mặt nhìn nhau: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì à, chính là chúng ta đã bị Cửu hoàng thúc lợi dụng rồi.
” Đông Lăng Tử Thanh đứng dậy, vỗ vai Đông Lăng Tử Lãng: “Hoàng đệ, nén bi thương, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
”
Đông Lăng Tử Thanh nói xong, tự giác đi ra ngoài.
“ Y… Không biết bao giờ mới có thể trở lại đất phong, Tử Lãng, dũng khí thật đáng khen đấy.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Cửu hoàng thúc hình như không quan tâm đến vết thương trên cổ Phượng Khương Trần lắm.
” Nhị hoàng tử cũng vỗ vai Đông Lăng Tử Lãng, ý bảo hắn hoàn hồn.
Sáu người bọn họ cộng lại cũng không phải là đối thủ của Cửu hoàng thúc.
Không, bọn họ thật dễ bị lừa, cố ý dẫn Cửu hoàng thúc tới, tạo cho hắn cơ hội quang minh chính đại đến thăm Phượng Khương Trần cũng không nói, còn cho hắn có cớ ở lại Phượng phủ.
Phải nói, da mặt Cửu hoàng thúc thật dày, tâm địa đen tối, trước đây không có tri âm tri kỉ, sau này nhất định cũng không có.
Lấy danh nghĩa tạo điều kiện thuận lợi cho Cốc chủ Thần y cốc chữa trị, Cửu hoàng thúc bất chấp sự phản đối của Phượng Khương Trần, chính thức chuyển vào ở cùng Tây viện với Phượng Khương Trần, không cần Phượng Khương Trần sắp xếp, Cửu hoàng thúc đã tự mình chọn được một căn phòng trống, vừa hay đối diện với phòng của Thôi Hạo Đình.
Lúc này, người sống ở Tây viện không phải là bệnh nhân cũng là đại phu, hơn nữa toàn quy tụ những người mắc chứng bệnh kỳ lạ, điều này khiến Cốc chủ Thần y cốc cảm thấy rất vui mừng, là một người theo đuổi y thuật, sở thích lớn nhất của ông ta chính là gặp được những chứng bệnh kỳ lạ.
Cốc chủ Thần y cốc có một quy tắc, phàm là những bệnh không khó sẽ không chữa, đại phu khác chữa khỏi cũng không chữa.
Phượng Khương Trần không có bất kì ý kiến gì về quy tắc này.
Trong mắt nàng, bệnh nhân đến tìm bác sĩ, bác sĩ buộc phải trị, nhưng nàng cũng không cho rằng Cốc chủ Thần y cốc làm sai, nàng là bác sĩ, xem bác sĩ là chức nghiệp, còn Cốc chủ Thần y cốc giống một chuyên viên nghiên cứu y học hơn, suốt đời muốn truy cầu y học ở mức độ cao hơn.
Hai người có quan điểm sống khác nhau, tất nhiên lựa chọn của họ cũng khác nhau.
Bệnh của Cửu hoàng thúc đã được chữa khỏi, nguyên nhân gây ra bệnh là do hắn lao lực quá độ.
Cốc chủ Thần y cốc trực tiếp ném Cửu hoàng thúc cho Tôn Tư Hành, ông ta cảm thấy có hứng thú với bệnh tình của Phượng Khương Trần và Thôi Hạo Đình hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...