Có Cửu hoàng thúc trấn thủ, đám hoàng tử cũng không dám khinh thường, Cửu hoàng thúc bệnh nặng, bọn hắn đến thăm nhưng ba lần bảy lượt đều bị từ chối, hiếm có cơ hội được gặp tận mặt Cửu hoàng thúc như thế này.
Mấy vị hoàng tử liên tục tỏ vẻ quan tâm Cửu hoàng thúc, cuối cùng chuyển đến chủ đề hoàng thành gần đây canh phòng rất nghiêm ngặt để điều tra rõ ràng chuyện thích khách, ngôn từ ai nấy đều lộ ra ý định muốn trở về đất phong, xin Cửu hoàng thúc giúp một tay.
Cửu hoàng thúc chỉ nghe nhưng không nói lời nào, đợi những người khác nói xong, hắn mới nói một câu: “Bản vương biết chuyện này, nếu không còn việc gì khác thì lui hết đi.
”
Hắn khó lắm mới tìm được cơ hội quang minh chính đại đến Phượng phủ, không phải đến tìm những vị hoàng chất này.
Tuy nói vì những tên hoàng chất này nên hắn mới có cớ đến đây, nhưng đã lợi dụng xong rồi thì giữ lại để làm gì.
“Cửu hoàng thúc, mấy người chất nhi đến đây thăm bệnh Phượng Khương Trần, nhìn thấy vết thương trên cổ nàng khiến mấy người chất nhi rất đau lòng.
Nữ tử quan trọng nhất là dung mạo, tên thích khách kia thật đáng giận, vết thương trên cổ Khương Trần không biết bao giờ mới khỏi, mấy người chất nhi đang thảo luận xem có thuốc trị thương nào có thể khiến Khương Trần sớm ngày hồi phục hay không.
”
Đông Lăng Tử Lãng biết ý đồ trong lòng của Cửu hoàng thúc, không chịu đi, sau khi nói xong liền bâng chén trà lên, chậm rãi uống, rõ ràng có ý định muốn ở lại Phượng phủ.
Những vị hoàng tử khác chưa nhận được câu trả lời thuyết phục từ Cửu hoàng thúc, cũng không muốn rời đi, Đông Lăng Tử Lãng gây náo loạn, bọn họ đều ở một bên xem trò vui.
Không quan tâm ánh mắt như giết người của Cửu hoàng thúc, Đông Lăng Tử Lãng chuyên tâm thưởng thức trà, vừa uống vừa cau mày.
Chẳng trách Cửu hoàng thúc lại đem theo trà, trà của Phượng phủ quả thật khó uống.
Phượng Khương Trần lặng lẽ nhìn lên trời, vết thương nàng đang đau nhức, không tiện nói nhiều…
Khụ khụ khụ… Lý do của Đông Lăng Tử Lãng rất tốt, thuận tiện có thể lấy làm cái cớ, Cửu hoàng thúc nâng chén trà lên, nhấp một chút thấm giọng, sau đó đứng lên, quét nhìn một lượt từ Nhị hoàng tử đến Thất hoàng tử.
Mỗi vị hoàng tử đều lặng lẽ tránh đi, duy chỉ có Đông Lăng Tử Lãng không tránh né, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa sát khí và nồng nặc mùi thuốc súng.
Phượng Khương Trần cầm thuốc của mình lên, nhấp từng ngụm nhỏ, trong lòng thầm nghĩ, nếu Ngự Sử đại nhân ở đây có lẽ hắn sẽ bị dọa chết khiếp mất, nếu như nàng không phải là nhân vật chính trong chuyện này, nàng nhất định sẽ cười thật to ba tiếng.
Đây là câu chuyện máu chó về việc hoàng thúc và hoàng chất tranh đoạt mỹ nhân, tuy nhiên, cũng không thật sự tranh đoạt mỹ nhân mà là quyền lực.
Dù mãnh hổ bị bệnh nhưng vẫn là mãnh hổ, không lâu sau, trán Đông Lăng Tử Lãng đã thấm ướt mồ hôi, hắn mím môi, quật cường không chịu cúi đầu.
Cửu hoàng thúc nhìn thấy, hài lòng thu hồi ánh mắt, hắn hơi ngẩng đầu, bộ dạng không xem ai ra gì.
Phượng Khương Trần ngồi bên cạnh khẽ nhếch môi, bắt nạt hoàng chất của mình còn cảm thấy tự hào như vậy.
Cửu hoàng thúc không ngồi lại vị trí cũ, đưa tay phủi phủi vết nhăn trên tay áo, cất giọng nói: “Tử Lãng, ý tốt của ngươi hoàng thúc xin nhận, nhờ Tử Lãng nhắc nhở rằng vết thương của Phượng Khương Trần không thể chậm trễ hơn nữa, hoàng thúc đã mời Cốc chủ Thần y cốc đến, vốn định để ông ta trị liệu cho hoàng thúc, nhưng giờ cũng có thể tiện tay xem vết thương cho Phượng Khương Trần, ngươi nói như vậy ngược lại đã nhắc nhở hoàng thúc, truyền lệnh bản vương, từ giờ ta sẽ ở lại Phượng phủ để Cốc chủ Thần y cốc tiện việc điều trị.
”
“Cái gì? Hả…” Phượng Khương Trần nhảy dựng lên, cả khuôn mặt nhăn lại vì đau đớn, nàng vội đưa tay lên che miệng vết thương.
Đau chết nàng rồi.
Cửu hoàng thúc, ngươi đúng là người xấu.
Hai mắt Phượng Khương Trần mờ mịt, oán giận liếc nhìn Cửu hoàng thúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...