Ngay khi Phượng Khương Trần cảm thấy một giây sau mình sẽ ngã xuống, Đông Lăng Tử Lãng xuất hiện…
Tuần tra xong an ninh hoàng thành, đoàn người Đông Lăng Vũ Cửu, Đông Lăng Tử Lãng cùng Vũ Văn Nguyên Hòa lần nữa trở lại cửa thành, chuẩn bị trở về hoàng cung.
Vừa mới từ trên tường thành đi xuống, Vũ Văn Nguyên Hòa liền thấy Phượng Khương Trần quỳ ở nơi đó, một quệt khó hiểu trong mắt, lập tức lại gật đầu.
Thì ra là bút tích của Lãng vương điện hạ, khó trách hôm nay Lãng vương lại không phiền chán, hỏi phòng vệ cổng thành một lần, nhìn một lần, thì ra là ở chỗ này để trừng trị Phượng Khương Trần, muốn làm nàng xấu hổ.
Vũ Văn Nguyên Hòa đến gần nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Phượng Khương Trần, trong lòng kinh hãi, dừng lại, hơi xa ra khỏi Đông Lăng Tử Lãng, yên lặng liếc nhìn Đông Lăng Tử Lãng, liền cúi đầu, không nói gì nữa.
Trong lòng thầm nghĩ: “sau này nhất định phải tránh xa Lãng vương này một chút, Lãng vương này tâm địa hẹp hòi, trước mặt mọi người, làm nhục danh dự thể diện của một nữ tử như vậy, thật sự không phải là việc của một quân tử, lỡ mình xảy ra sai lâm rơi vào tay hắn, nhất định sẽ chết rất thảm”
Đánh chết Đông Lăng Tử Lãng cũng không ngờ, vốn tưởng rằng Vũ Văn tướng quân rất giỏi tranh giành, lại bởi vì chuyện Phượng Khương.
Trần, mà có cái nhìn không tốt về hắn, cho nên khi tranh đoạt ngôi vị hoàng trừ, Vũ Văn tướng quân này, ai cũng không giúp, dứt khoát trung lập, hại hắn mất một người giúp sức.
Đương nhiên, nếu Vũ Văn Nguyên Hòa biết, chuyện Phượng Khương Trần chống lại mệnh căn tử của Đông Lăng Tử Lãng, uy hiếp Đông Lăng Tử Lãng, Vũ Văn Nguyên Hòa tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy, nhưng tiếc là Lãng Vương điện hạ sẽ không đem chuyện mất mặt như vậy nói ra.
Ba người Đông Lăng Tử Lãng xuất hiện, Chu Hằng, Tô Vân Thanh và ‘Vương Thất liền xông lên phía trước, thị vệ nhìn thấy Tô gia đại công tử, Vương gia thất công tử, nên cũng không dám ngăn cản, dưới ánh mắt ra hiệu của Vũ Văn Nguyên Hòa, để cho ba người thuận lợi thông qua tầng phòng ngự.
Ầm ầm…
Cách mười bước, ba người rất cung kính quỳ xuống:” nhìn Cửu Hoàng thúc, Lãng vương điện hạ, Vương gia thiên tế thiên tế thiên thiên tế, chào Vũ Văn tướng quân”
Ranh giới giữa dân và quan là rất rõ ràng, cho dù là xuất thân từ Vương Thất của Thế gia, nhìn thấy hoàng thân quý tộc cũng phải quỳ xuống như nhau.
Đương nhiên, bình thường đại quan dưới tam phẩm, cũng không dám chịu lễ của Vương Thất.
“Miễn lễ.
Đông Lăng Vũ Cửu là người tôn quý nhất trong ba người, dĩ nhiên lời này là do hẳn nói.
Nhưng ba người Chu Hằng lại không đứng dậy, sau khi dập đầu tạ lễ Đông Lăng Tử Lãng, lại một lần dập đầu bái lậy Đông Lăng Tử Lãng: “Phượng Khương Trần trẻ người non dạ, đụng phải điện hạ.
Xin điện hạ nể mặt Phượng tướng quân và Phượng phu nhân đã chết, xin nương tay cho Phượng Khương Trần một mạng sống.
“
Lời này do Tô Vân Thanh nói, đối với chuyện Phượng phu nhân cứu được mẹ của Đông Lăng Tử Lãng, cũng chính là chuyện của đương kim hoàng hậu, Tô Vân Thanh cũng biết, lúc này hắn hy vọng có thể khiến cho Đông Lăng Tử Lãng động tình mà buông tha Phượng Khương Trần.
Chu Hằng nhẹ nhàng nói, cho dù hắn mở miệng, cũng sẽ không có người, chỉ có ở phía sau dập đầu cầu xin tha thứ.
Đông Lăng Tử Lãng nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Phượng Khương Trần, thù hän trong lòng hắn đã sớm tiêu tan không ít, hắn cũng không phải thật lòng muốn Phượng Khương Trần chết, lại nhìn Tô Vân Thanh cùng Vương Thất van xin, liền thuận thế mà xuống: Nếu là Phượng Khương Trần xông vào bổn vương, các ngươi thay nàng làm cái gì, để cho nàng tự mình đi tới.
“.