Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ


Càng nghĩ Cửu Hoàng thúc càng cảm thấy bản thân thật sự có lỗi với Phượng Khương Trần, hôm qua hắn đã quá nóng vội, hắn nên nhịn lại mới phải, chí ít là phải để Phượng Khương Trần có đêm đầu tiên hoàn mỹ hơn mới phải.
Biết làm sao đây, lún vào bể tình vô biên, cả thể xác lẫn tinh thần đều không chịu sự khống chế của lí trí nữa, biết rõ không nên nhưng cũng không cách nào khống chế được bản thân.
Sự đã rồi, hắn cũng không hối hận nữa.

Trên thực tế thì nếu lại như thế một lần nữa, hắn vẫn sẽ lựa chọn như cũ, một Phượng Khương Trần tốt đẹp đến thế, hắn đã từng ảo tưởng vô số lần, mỹ nhân ở trong ngực, hắn làm sao có thể nhịn nổi.
Hiện giờ, điều hắn có thể làm là cố gắng giúp Phượng Khương Trần có thể thoải mái nhất có thể, hai tay Cửu Hoàng thúc đặt ở bên hông Phượng Khương Trần, xoa bóp nhẹ nhàng giúp nàng, Phượng Khương Trần đã từng nhiều lần nói thắt lưng của nàng hay đau nhức.
Hắn cứ thế xoa nắn giúp nàng, hai tay đã tê rần nhưng Cửu Hoàng thúc vẫn chưa có ý định dừng lại, đến tận khi gà gáy báo sáng, Cửu Hoàng thúc mới rút tay về.

Hắn hôn lên trán Phượng Khương Trần, không đành lòng, cắn răng rời đi.

Vào lúc hắn đứng dậy, chỗ bụng dưới truyền đến cảm giác đau nhói.

Bước chân của Cửu Hoàng thúc hơi khựng lại, rồi lại làm như không có gì, tiếp tục đi về phía trước.
Xem ra “bệnh” của hắn lại trở nặng rồi, có lẽ hơn nửa tháng nữa không cách nào ra khỏi cửa nữa rồi.

Thế cũng tốt, có cái danh trầm mê trong nữ sắc trên người cũng có thể giúp người nào đó an tâm hơn chút và một vài người hết hi vọng.

Duy chỉ có một điều không tốt chính là trong những lần tỉ thí sau, hắn sẽ không thể quang minh chính đại giúp đỡ Phượng Khương Trần nữa.
Cũng may là Phượng Khương Trần cũng không phải một nữ tử yếu đuối dễ dàng bị lấn át.

Trong cuộc so tài tiếp theo, Phượng Khương Trần chiếm được ưu thế, Tô Quán có muốn chiếm được lợi từ Phượng Khương Trần cũng không dễ dàng nữa rồi.

“Tiểu thư.”
Phượng Khương Trần im lặng mở mắt thức giấc trong tiếng gọi của Đồng Giác và Đồng Dao, đầu óc vẫn còn hơi mơ mơ hồ hồ, phát hiện bản thân vẫn còn nằm ở trên giường, trên giường cũng chỉ có mỗi mình mình.

Hoa văn trên chăn vẫn là hoa văn mà mình quen thuộc, hít vào một hơi thật sâu, trên chăn là mùi hương của nắng mà không phải mùi sau khi hoan ái xong.
“A, chẳng lẽ tối hôm qua không xảy ra chuyện gì hết ư, mọi chuyện tối hôm qua đều là mình bị mộng xuân à? Một giấc mộng xuân?”
Không thể nào? Mình thế mà lại nằm mơ như vậy, thật sự chẳng lẽ ban ngày nghĩ đến việc gì thì đến đêm nằm mơ thấy à?
Phượng Khương Trần hơi hoảng hốt, Phượng Khương Trần hoàn hồn nhờ có tiếng nhắc nhở lần nữa của Đồng Giác và Đồng Dao.

Nàng vén chăn đứng dậy, lúc này lại phát hiện toàn thân đau nhức, thắt lưng giống như bị người ta bẻ gãy, nhất là phần thân dưới, chỉ hơi động đậy thôi đã cảm thấy đau rát.
“Sh…”Phượng Khương Trần hít hà vì bị đau, gương mặt trong chốc lát đã ửng đỏ.
Nàng nói rồi mà, làm sao nàng có thể nằm mơ thấy mấy cái giấc mơ kia được.

Hóa ra… mọi chuyện tối hôm qua đều là thật, nàng và Cửu Hoàng thúc thật sự đã thành vợ chồng…
A…
Phượng Khương Trần quát to một tiếng, kéo chăn mền lên, vùi mình ở dưới chăn.
“Tiểu thư.” Đồng Giác và Đồng Dao lo lắng kêu lên, bị ngăn cản bởi mệnh lệnh của Phượng Khương Trần, các nàng không dám xông vào phòng của Phượng Khương Trần làm loạn.
“Không được vào.” Phượng Khương Trần lớn tiếng ra lệnh, giọng nói có hơi khàn một chút, đoán chừng tối hôm qua đã làm quá mức.
A a a… Thật là mất mặt, thật là mất mặt quá đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui