Vì đã bỏ lỡ lần đầu tiên của hai người nên Phượng Khương Trần có hơi tiếc nuối, đời người chỉ có một lần đầu tiên, dù cho người ta đã nói lần đầu tiên chỉ có đau đớn, không hề có khoái cảm, nhưng nàng vẫn muốn biết cảm giác khi đó rốt cuộc là thế nào.
Đáng tiếc, thể lực của nàng lại quá kém, không chịu nổi động tác của Cửu Hoàng thúc, lần đầu tiên lại cứ thế hôn mê rồi trôi qua.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, để người ta cảm nhận được loại cảm giác yên bình, tĩnh lặng chân chính.
Phượng Khương Trần mệt mỏi rã rời, ngáp một cái, rúc vào lòng Cửu Hoàng thúc, nghĩ đến dáng vẻ thành thục ổn trọng bình thường của hắn, Phượng Khương Trần không nhịn được trêu chọc: “Cửu Hoàng thúc, trong lòng chàng, ta là gì của chàng?”
Sức chiến đấu trên giường không đấu lại người ta, thế thì chí ít nàng có thể làm khó người ta một chút bằng lời nói.
Phượng Khương Trần hứng thú tưởng tượng liệu Cửu Hoàng thúc có thể nói mấy lời tâm tình gì mà, nàng là tâm can của ta, nâng trên tay, ngậm trong miệng.
Nếu Cửu Hoàng thúc cũng giống như nàng, cũng là người xuyên không đến đây, có lẽ hắn sẽ trả lời, nàng là “Ưu Nhạc Mỹ” của ta, như thế ta sẽ có thể nâng niu nàng trong lòng bàn tay.
Ha ha ha… Phượng Khương Trần càng nghĩ càng thấy thật thú vị, cảm giác phiền muộn vì bỏ lỡ lần đầu tiên cũng đã biến mất, cơ thể dựa lên người Cửu Hoàng thúc mà cười.
Nàng vốn không định quan tâm đến đáp án là gì, chỉ là khoảnh khắc lúc này, không gian giữa hai người lúc này quá hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức nàng muốn níu giữ nó lại, biến nó trở thành một kỷ niệm đáng nhớ.
Phượng Khương Trần chỉ hỏi chứ không định quá để tâm, nhưng Cửu Hoàng thúc lại đáp lời một cách nghiêm túc: “Nàng là nữ nhân của ta, nữ nhân duy nhất của ta.
Phượng Khương Trần, một ngày nào đó, ta sẽ cho nàng tất thảy những thứ nàng muốn.”
Cửu Hoàng thúc ôm Phượng Khương Trần thật chặt, nắm lấy ngón tay Phượng Khương Trần mà vân vê, dường như đang muốn biểu lộ gì đó.
Hắn biết, hiện giờ Phượng Khương Trần vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào hắn, nhưng chẳng sao cả, sau này bọn họ sẽ từ từ vun đắp… “Được, ta đã nhớ kỹ lời chàng nói rồi đấy.” Mặc kệ là thật hay là giả, câu trả lời của Cửu Hoàng thúc đều khiến Phượng Khương Trần thật sự rất vui vẻ, nhưng nàng không ngờ rằng, nàng chỉ thuận miệng hỏi một chút, mà Cửu Hoàng thúc sẽ trả lời nghiêm túc đến thế.
Không có những lời đường mật dỗ ngon dỗ ngọt, không phải là vì dụ dỗ lôi được nàng lên giường, mà cho nàng một lời hứa hẹn sau này, trấn an nàng vì đã không danh không phận theo hắn, sợ nàng sinh ra sự sợ hãi.
Nàng sẽ không quên, để ở dưới thân nam nhân này, Cửu Hoàng thúc dưới một người trên vạn người, hắn muốn loại nữ nhân thế nào, hắn chỉ cần vẫy tay liền có vô số mỹ nhân tự tiến cử đến tận giường, không cần danh phận mà đi theo hắn.
Nàng may mắn khi nam nhân này đã lựa chọn nàng, đồng thời lúc này còn tình nguyện xem nàng là duy nhất.
Cửu Hoàng thúc đã thật lòng thật dạ trả lời như thế, Phượng Khương Trần cũng không còn tâm tư đâu để trêu đùa nữa, sự bối rối ập đến, Phượng Khương Trần miễn cưỡng ngáp một cái, nhìn như đang tùy ý nhưng thật ra rất nghiêm túc nói: “Cửu Hoàng thúc, chàng phải nhớ rõ lời hôm nay chàng đã nói.
Nếu có một ngày chàng chối bỏ lời hứa hẹn hôm nay cũng không sao cả.
Chàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ không hận thù gì chàng cả, càng sẽ không trả thù chàng.
Ta chỉ rời đi thôi, đi đến nơi thật xa, sẽ không còn gặp chàng nữa, cũng sẽ không tiếp tục cho chàng một cơ hội nào để làm tổn thương đến ta nữa.”
Nói xong câu đó, Phượng Khương Trần nằm sấp trên người Cửu Hoàng thúc, mặc cho Cửu Hoàng thúc có động đậy thế nào cũng không thể nào đánh thức được nữa.
Sau khi trời sáng nàng còn phải tiến cung nữa, nàng thật sự mệt lắm rồi.
Cửu Hoàng thúc trừng to mắt nhìn Phượng Khương Trần.
Ôi nữ nhân không tim không phổi này, để lại một câu nặng nề như thế rồi ngủ mất, nàng không biết rằng hắn sẽ vì câu nói này mà mất ngủ hay sao?
Rời đi?
Đã là người của hắn rồi, muốn rời đi nào có dễ dàng đến thế.
Lạc ấn trên người hai người bọn họ chính là biểu thị cho việc hai người họ là trời sinh một cặp, ai cũng không thể rời khỏi ai cả.
Cửu Hoàng thúc ôm chặt Phượng Khương Trần, trong bóng tối, đôi mắt tĩnh lặng như nước lóe lên ánh sáng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...