Một tiểu nữ hài thắt bím tóc sừng dê, dáng vẻ khoảng năm sáu tuổi, trông rất ngây thơ dễ thương.
Một tiểu nữ hài? Ngây thơ không biết gì, nàng có thể tha thứ.
Phát hiện Phượng Khương Trần nhìn nàng ấy, tiểu nữ hài bị dọa hoảng sợ, vội vàng trốn ra sau lưng của mẫu thân, sợ hãi nhìn Phượng Khương Trần, trong đôi mắt long lanh ướt át lộ ra vẻ lo lắng và sợ sệt.
Phượng Khương Trần biết tiểu nữ hài này chẳng qua là bị người lớn đầu độc, chơi vui mà thôi.
Nàng ấy hoàn toàn không hiểu được ném trứng gà vào nàng có nghĩa là gì.
Phượng Khương Trần lắc đầu, thản nhiên cười một tiếng với tiểu nữ hài: “Đường sợ, tỷ tỷ không có việc gì.
”
Nói xong, còn đẩy mấy sợi tóc sang hai bên, lộ ra cái trán, để cho tiểu nữ hài nhìn rõ ràng nàng không bị thương.
Một quả trứng gà đập đau không phải là cái trán của nàng, mà là trái tim của nàng, tôn nghiêm của nàng…
Đối mặt với sự thân thiện của Phượng Khương Trần, lá gan của tiểu nữ hài cũng trở nên lớn hơn, lặng lẽ đi đến trước mặt mẫu thân, nghển cổ lên nhìn Phượng Khương Trần, xác định mình không phạm vào lỗi đánh người ta bị thương, giết người, mở lộ ra một nụ cười e lệ rụt rè.
Phượng Khương Trần cũng đáp lại bằng một nụ cười thân thiện.
Giữa một mảnh hỗn loạn, nụ cười đó hiện ra vẻ hồn nhiên mà tốt đẹp, so với tiên tử lẻ loi lạc lõng, Phượng Khương Trần càng chân thực hơn.
Bởi vì một nụ cười này của nàng khiến cho mọi người đều sững sờ rồi.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rau thối, trứng gà trên tay, làm sao cũng không ném tiếp được.
“Phượng tiểu thư, xin, xin lỗi, tiểu hài tử không hiểu chuyện, thân của đứa nhỏ rõ ràng bị sự bình tĩnh của Phượng Khương Trần làm cho hồ đồ rồi, thật lâu sau mới phản ứng lại, ôm đứa trẻ vội vàng xin lỗi.
mặt đồng tình nhìn Phượng Khương Trần.
Các nàng ấy đều biết Phượng Khương Trần không sai, nhưng người sai là ai?
Người sai lại là ai?
Đông Lăng Tử Lãng có sai sao? Ở địa vị của hắn, hắn không sai, hắn xuất thân hoàng thất, được yêu thương sủng ái vô cùng, không giết chết Phượng Khương Trần đã là may mắn của Phượng Khương Trần rồi.
Đối mặt với sự đồng tình rẻ mạt của những người này, Phượng Khương Trần chỉ hờ hững nhắm hai mắt lại.
Nàng có thể tha thứ cho tiểu nữ hài không biết gì kia, nhưng không thể tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của những người lớn này.
Đã là người lớn, vậy thì nên trả giá cho những chuyện mà bản thân mình làm.
Nàng không oán hận những người này, nhưng nàng cũng không thể tha thứ cho những người này.
Nàng có lòng nhân từ của người làm thầy thuốc, nhưng nàng không phải là thánh mẫu, không có tấm lòng của thánh mẫu.
Người đã từng làm tổn thương nàng, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, nàng đều không tha thứ.
Phượng Khương Trần cứ lặng lẽ quỳ gối tại chỗ như vậy, hai đầu gối tê dại, Phượng Khương Trần âm thầm xoa nhẹ, nàng cũng không hy vọng bởi vì một lần quỳ này mà bản thân bị lưu lại bệnh căn gì.
.