Phượng Khương Trần phản ứng chậm nửa nhịp lúc này mới nhớ ra vừa nãy mình ra cửa để chuẩn bị về thành.
Cửu Hoàng thúc thở dài, Phượng Khương Trần hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì, bất đắc dĩ lặp lại lần nữa: “Không cần, tỷ thí ngày mai bổn vương đã chuẩn bị hết rồi, nàng không cần phải tham gia.
”
“Hủy bỏ tỷ thí sao?” Phượng Khương Trần nhíu mày, có vẻ không vui lắm.
“Không phải, nàng yên tâm, bổn vương sẽ xử lý tốt, hôm nay nàng nghỉ ngơi một đêm ở đây, chiều mai bổn vương sai người đưa nàng về thành.
” Ánh mắt Cửu Hoàng thúc hơi lóe lên, thầm nghĩ trong lòng không biết mình chuẩn bị như vậy Phượng Khương Trần có vừa lòng hay không.
Phượng Khương Trần biết tình trạng thân thể của mình, tuy nói trở về thành sẽ không sao, nhưng Cửu Hoàng thúc đã nói không sao là không sao, dù sao lễ nghi tỷ thí nàng cũng không thể nghĩ ra cách đối đáp.
Không phải nàng vô trách nhiệm, là tại lão bản nghỉ, Phượng Khương Trần suy nghĩ rồi đồng ý với ý kiến của Cửu Hoàng thúc, chuẩn bị nghỉ ngơi một ngày lại nói: “Đa tạ Cửu Hoàng thúc, Khương Trần sẽ ở nhờ một đêm ở sơn cốc này.
”
Phượng Khương Trần dùng ánh mắt ám chỉ Cửu Hoàng thúc, nàng đã đồng ý ở lại, người có thể đi rồi.
Cửu Hoàng thúc lại như không thấy, vô cùng bình tĩnh nói: “Nghỉ ngơi cho tốt, bổn vương ở đây với ngươi.
”
A… Phượng Khương Trần hơi sửng sốt: “Cái này không cần đâu…”
Thay đổi cũng nhanh quá đấy, nhanh đến nỗi người ta không kịp thích nghi luôn rồi, trái tim nhỏ của Phượng Khương Trần run lên, nàng đâu dám để Cửu Hoàng thúc ngồi trên ghế còn nàng ngủ giường được.
“Không sao đâu, thân thể nàng không thoải mái, nguyên nhân cũng là do bổn vương.
” Giọng điệu Cửu Hoàng thúc thong thả, giọng nói dịu dàng, Phượng Khương Trần nghe vào trong tai như lông chim nhẹ phẩy qua, tim ngứa ngáy, lại thấy hơi ngượng ngùng.
Lúc trước nàng khó chịu nôn ra đầy người Cửu Hoàng thúc, vốn tưởng Cửu Hoàng thúc sẽ tức giận, không ngờ hắn lại…
Nghĩ tới đây Phượng Khương Trần ngượng ngùng trở mình, đưa lưng về phía Cửu Hoàng thúc: “Tùy ngài vậy.
”
Cửu Hoàng thúc cười nhẹ không nói gì…
Xem ra Phượng Khương Trần đã tha thứ cho hắn rồi.
Nhà gỗ nhỏ, một ngọn đèn nhỏ sáng lờ mờ, lúc sáng lúc tối, chiếu lên người hai người, nửa sáng ngời nửa âm u, Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, nghĩ đến Cửu Hoàng thúc đang ở phía sau thì trong lòng hơi vui.
Có lẽ người đàn ông này không giống với loại người nàng ghét trong tưởng tượng, nàng không nên từ bỏ quá sớm, nàng vẫn nên tranh thủ một chút.
Nhưng mà… Trong lòng người đàn ông này thiên hạ vĩnh viễn là nhất, nếu có một ngày bản thân trở thành trở ngại trên con đường chinh chiến thiên hạ của hắn thì có bị hắn giết không thương tiếc không?
Nghĩ đến đây Phượng Khương Trần lại do dự, nàng có hai cái bản lĩnh, nhưng bản lĩnh đặt ở thế giới này hoàn toàn không đủ, đừng nói cả một quân đội, tùy tiện lựa mấy đại hán là có thể giết nàng rồi.
Nửa là đường mật nửa là đau thương, Phượng Khương Trần mang theo sự thấp thỏm không yên mơ màng ngủ, mà nàng không biết sau khi nàng ngủ, Cửu Hoàng thúc thổi tắt ngọn nến, mặc áo lên giường…
Ừ, canh an thần gì đó dùng rất tốt!
Về phần ngày mai sau khi Phượng Khương Trần biết chuyện tỷ thí sẽ như thế nào, cái đó… Ngày mai rồi tính!
Cửu Hoàng thúc phớt lờ suy nghĩ…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...