“Rõ ràng biết rồi còn hỏi”, giọng điệu của Phượng Khương Trần có chút tức giận, thi thoảng lại liếc trộm qua Đông Lăng Vũ Cửu, liền phát hiện ra ánh mắt của Đông Lăng Vũ Cửu đang nhìn ánh hoàng hôn xa xăm.
Đông Lăng Tử Lãng không muốn quan tâm đến Phượng Khương Trần, sợ ảnh hưởng đến phong độ của bản thân.
Nhưng nghe thấy lời Phượng Khương Trần nói, hắn không nhịn được liền nói: “Phượng Khương Trần, ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy”, dù nói thế nào thì Phượng Khương Trần cũng từng là vị hôn thê của hắn, có quan hệ với Đông Lăng Tử Lãng hắn, nếu như Phượng Khương Trần nói những lời vô văn hóa vậy thì cũng sẽ khiến hắn mất mặt.
“….”, Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn Đông Lăng Tử Lãng, mím chặt môi không nói gì.
Đông Lăng Vũ Cửu vẫn không quan tâm đến Phượng Khương Trần, còn Vũ Văn Nguyên Hòa lại cười cười, đứng sang một bên xem náo nhiệt.
Có vẻ như Lãng Vương rất không muốn gặp Phượng Khương Trần.
không nói thì thôi, một khi vừa nói sẽ khiến cho người khác tức chết hoặc là sẽ khiến cho Đông Lăng Tử Lãng tức chết.
“À, Lãng vương điện hạ hỏi nhưng lại không có ai cho phép ta trả lời”, Phượng Khương Trần trả lời với vẻ mờ mịt.
Rõ ràng biết là nàng đang giả vờ nhưng không có cách nào vạch trần…
Đông Lăng Tử Lãng hít một hơi thật sâu, nói với chính mình nhất định không cần tức giận với nữ nhân như Phượng Khương Trần.
Một khi so đo tính toán với nàng, hắn sẽ rơi vào cái bẫy của nàng.
Sau khi bình tĩnh lại, Đông Lăng Tử Lãng mới tỏ ra vô cùng uy nghiêm nói: “Bản vương hỏi ngươi, còn cần ai cho phép ngươi đáp sao?”
Phượng Khương Trần liếc mắt nhìn Lãng Vương sâu kín một cái, oan ức nói: “Vừa rồi không phải Lãng Vương bệ hạ nói ‘Phượng Khương Trần, ai cho phép ngươi nói chuyện như vậy’.
Cho nên không có người cho phép, Khương Trần không dám nói”
“Xì..” Nếu không phải Lãng Vương đã đen cả khuôn mặt, Vũ Văn Nguyên Hòa thật sự muốn cười lớn ra tiếng.
Phượng Khương Trần này thật sự quá thú vị rồi.
Sao lại có người thú vị như vậy chứ.
Vũ Văn Nguyên Hòa cười một tiếng, bóc trần toàn bộ lửa giận của Đông Lăng Tử Lãng đang kìm nén, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần hận không thể chế nhạo.
Một tiếng cười này của Vũ Văn Nguyên Hòa, khiến cho Đông Lăng Tử Lãng nhớ tới chuyện ở hoàng cung Phượng Khương Trần kháng cự dưới thân hắn, uy hiếp hắn.
Đây là sự sỉ nhục đối với một nam nhân.
Mỗi lân nghĩ đến một màn đó, Đông Lăng Tử Lãng hận không thể chém Phượng Khương Trần thành nghìn mảnh.
Đông Lăng Tử Lãng trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần một cái.
Phượng Khương Trần ngươi kiêu ngạo đúng không? Hôm nay ta phải giẫm nát thói kiêu ngạo của ngươi ở dưới lòng bàn chân.
“Phượng Khương Trần, quỳ xuống” Không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào, Đông Lăng Tử Lãng lập tức ra lệnh cho Phượng Khương Trần.
Có thể quang minh chính đại làm nhục Phượng Khương Trần, cơ hội tốt như vậy, Đông Lăng Tử Lãng nhất định sẽ không bỏ qua..