Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ
Trên thế giới này, người có thể khiến cho Vũ Văn Nguyên Hòa dùng từ ‘thần kì” để nói về không nhiều, mà Phượng Khương Trần lại là người đầu tiên được hắn gọi là ‘nữ tử thần kỳ”.
Phải biết rằng, mặc dù tuổi của Vũ Văn Nguyên Hòa không lớn nhưng đã là danh tướng trong tứ quốc, nắm trong tay binh quyền.
Đông Lăng Tử Lãng muốn lên ngôi thì ngoài việc có được sự ủng hộ của Đông Lăng Vũ Cửu thì bắt buộc phải đạt được sự ủng hộ của vị Vũ Văn tướng quân này.
Gia tộc Vũ Văn chín đời đều là con một, ai ai cũng đều là minh tướng, gần nhất có thể kể đến tiền triều.
Vũ Văn Nguyên Hòa mười một tuổi đã ra chiến trường, mười ba tuổi dẫn binh, mười lăm tuổi đã chiến đấu một trận với Tây Lăng ở Sông Hoài, chỉ dùng năm mươi nghìn nhân mã đánh bại một trăm ba mươi nghìn nhân mã của Tây Lăng, nổi danh chỉ sau một trận chiến.
Mặc dù có tiếng tăm lẫy lừng nhưng Vũ Văn Nguyên Hòa không hề kiêu ngạo, không phải là người không biết trời cao đất dầy.
Một vài chuyện kia giữa Phượng Khương Trần và Đông Lăng Tử Lãng, Vũ Văn Nguyên Hòa đương nhiên là có biết đến, nếu như là bình thường dựa vào năng lực quan sát của mình chắc chăn hắn sẽ không tham gia vào, nhưng hôm nay…
Mọi chuyện diễn ra trong phạm vi quản lí của hắn, hơn nữa Cửu Hoàng thúc cũng ở đây, hắn không thể không nhúng tay vào.
“Cửu Hoàng thúc, Thất hoàng tử, chúng ta cũng đi đến phía trước xem một chút chứ?”, Vũ Văn Nguyên Hoa hỏi, tuyệt đối không cho.
người khác từ chối.
Đông Lăng Vũ Cửu không để ý còn Đông Lăng Tử Lãng không muốn người khác biết điều hắn để ý, chỉ có thể gật gật đầu.
Vũ Văn Nguyên Hòa dẫn theo một nhóm binh lính đi về phía trước, khi ba người bọn họ đến nơi, cổng thành gần như đã khôi phục như cũ.
Bất kể là ở nơi nào, người dân đều sẽ sợ quan binh, chỉ cần có quân đội xuất hiện thì bách tính cũng không dám làm loạn.
Ba người còn cách cửa thành khoảng mấy chục mét thì đã có một binh sĩ tỉnh mắt phát hiện ra, hắn ta liền quỳ xuống.
“Tham kiến Cửu vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.
Tham kiến Lãng vương điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”
Cái gì, Vương gia ư?
Bách tính trong và ngoài thành vừa nghe thấy vậy đến đầu cũng không dám ngẩng lên, ngay lập tức quỳ xuống hô to không đồng đều.
Phượng Khương Trần ngơ ngác, Cửu vương gia, là ai vậy? Nàng ngẩng đầu nhìn hướng mấy người đi đến, lúc này mới biết người mà những người kia gọi là Cửu vương gia chính là Cửu hoàng thúc.
Đông Lăng Vũ Cửu là thái tử và là hoàng thúc của Đông Lăng Tử Lãng nhưng không phải là hoàng thúc của hoàng đế.
Bên ngoài vẫn có nhiều người gọi hắn là Cửu vương gia.
Chỉ là hoàng thượng coi trọng Đông Lăng Vũ Cửu, cái tên Cửu hoàng thúc cũng là do hoàng thượng nói ra.
Đây là một loại tôn trọng đối với Đông Lăng Vũ Cửu, không giống với các hoàng tử và thân vương khác.
Các quan viên Đông Lăng đều gọi Đông Lăng Vũ Cửu là Cửu hoàng thúc để biểu thị thân phận của Đông Lăng Vũ Cửu tôn quý hơn Đông Lăng Tử Lãng.
Còn những binh sĩ bình thường không biết điều này, chỉ gọi hắn là Cửu Vương gia.
Những binh sĩ bình thường và bách tính sẽ quỳ xuống theo bản năng khi gặp quý tộc, đây là một loại phục tùng, từ hàng nghìn năm trước đều như vậy, nhưng Phượng Khương Trần lại không có sự phục tùng như vậy.
Cho đến khi thấy tất cả mọi người đều đã quỳ xuống, Phượng Khương Trần mới phản ứng lại, châm chậm quỳ xuống, trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Cho đến khi sắp quỳ xuống thì Đông Lăng Vũ Cửu đột nhiên mở miệng: “Miễn lễ”
He he… Phượng Khương Trần dừng lại động tác đang quỳ xuống và đứng dậy.
Nếu như không phải là Đông Lăng Vũ Cửu từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng, Phượng Khương Trần sẽ hoài nghỉ răng lời này của hắn là nói cho nàng nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...