Tây Lăng Thiên Lỗi hoàn toàn xứng đáng, còn về phần Tô Quán, mặc dù cũng xứng đáng nhưng cũng được coi là xui xẻo!’’ “…’’ Tây Lăng Thiên Lỗi bị Cửu hoàng thúc chặn họng, hắn biết mình nhất thời mau mồm lỡ lời, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, tiếp tục nói: “Cửu hoàng thúc đúng là không thiên vị, chúng ta đều nhìn thấy sự yêu thương của Cửu hoàng thúc dành cho Phượng tiểu thư, trong mắt ngài, mỗi một hành động lời nói của Phượng tiểu thư đương nhiên đều là tốt nhất.
’’ Ý tứ vẫn là Cửu hoàng thúc thiên vị.
“Từ trước đến nay bổn vương vẫn luôn yêu ai yêu cả đường đi, sao nào? Lỗi thái tử có ý kiến?’’ Cửu hoàng thúc thẳng thắn thừa nhận, ngược lại lại khiến Tây Lăng Thiên Lỗi không biết nói gì.
Đúng lúc này, Tô Quán và Phượng Khương Trần đã bước đến mở phiếu bình chọn của bảy vị giám khảo ra, không gì ngạc nhiên khi Phượng Khương Trần cầm lấy phiếu của Cửu hoàng thúc đầu tiên.
“Phượng nhẹ trần.
” Phượng nhẹ trần mỉm cười đọc tên mình ra.
Cửu hoàng thúc chưa bao giờ đánh trận mà không chuẩn bị trước, nếu hắn đã nghênh ngang đứng về phía nàng như thế, nàng nắm chắc phần thắng rồi.
Tô Quán vươn tay lấy một phiếu khác từ trong ống trúc, mở ra: “Tô Quán.
’’ Phượng Khương Trần cười cười, lấy ra phiếu thứ ba, bình tĩnh đọc: “Tô Quán.
’’ “Tô Quán.
’’ Ba phiếu liên tiếp đều là tên của mình, Tô Quán mừng thầm trong lòng.
Bốn phiếu được lấy ra, trong ống trúc lúc này chỉ còn ba phiếu, chỉ cần có một phiếu trong số đó khoanh trên của Tô Quán, Phượng Khương Trần sẽ thua, không hiểu tại sao Phượng Khương Trần lại phát hiện mình cực kỳ căng thẳng.
Cho dù nàng muốn lấy lại bao nhiêu tình cảm của mình từ trên người Cửu hoàng thúc đi chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận một sự thật rằng nàng hoàn toàn tin tưởng Cửu hoàng thúc, cho nên khi mở tờ giấy tiếp theo ra và nhìn thấy trên mình trên đó, nàng cũng không hề ngạc nhiên, bình tĩnh nói: “Phượng Khương Trần.
’’
Tô Quán lấy từ giấy thứ sau ra, trong lòng âm thầm cầu nguyện, nhất định phải là tên mình, chỉ cần có thêm một người nữa khoanh tên nàng, nàng sẽ chiến thắng.
Tô oàn tràn ngập mong chờ mở tờ giấy ra, nhưng kết quả lại khiến nàng phải thất vọng.
“Phượng Khương Trần!’’ Giọng điệu Tô Quán mang theo vẻ bất mãn, nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ.
Nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi được việc tờ giấy trên tay nàng đang khoanh tròn cái tên của Phượng Khương Trần.
Kết quả là ba ba, hai lá phiếu còn lại trong ống trúc kia sẽ quyết định thắng bại của Tô Quán và Phượng Khương Trần, tờ giấy thứ bảy sẽ do Phượng Khương Trần ở ra, nhưng khi nhìn thấy Tô Quán dù cố gắng kiềm chế đến mấy cũng không thể giấu được sự căng thẳng trong lòng, nàng tốt bụng nói: “Tô tiểu thư, lá phiếu cuối cùng là ngươi mở hay ta mở đây?’’ “Để ta.
’’ Tô Quán bước đến, lấy tờ giấy cuối cùng ra.
Vận mệnh của Tô Quán nàng tại sao lại phải do Phượng Khương Trần tuyên bố?
Thình thịch thình thịch… Trong khoảnh khắc cầm lấy tờ giấy đó, Tô Quán có cảm giác như trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng giống như lúc này.
Ba ván đấu cầm kỳ thi… Hai ván trước nàng một thua một hoà, nếu ván đấu này lại tiếp tục thua, Tam hoàng tử chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng, hắn đã cảnh cáo, nếu nàng làm hỏng chuyện lớn của hắn, hắn chắc chắn sẽ giao nàng cho thành chủ Kim Thành để đổi lấy chi phí quân sự.
Tờ giấy quyết định thắng bại của mình đang nằm trong tay nhưng nàng lại không dám mở ra, hai tay Tô Quán siết chặt tờ giấy, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, một tờ giấy vốn vẫn còn được coi là phẳng phiu lúc này đã bị vò nát thành một nhúm.
Ngược lại, Phượng Khương Trần dường như cũng không quan tâm đến kết quả cuối cùng lắm, nhìn dáng vẻ này của Tô Quán, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tô tiểu thư?’’ Tô Quán giật mình, lập tức định thần lại, mỉm cười với Phượng Khương Trần: “Phượng cô nương sốt ruột lắm sao?’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...