Đương nhiên, một cuộc thi thoạt nhìn có vẻ rất công bằng nhưng thực ra trên đời này không có bài kiểm tra nào là công bằng cả, Phượng Khương Trần hiểu rất rõ điều này, vì thế nàng không thèm quan tâm đến những bất công trong cuộc thi, nàng cũng không có ý định tranh tài công bằng với Tô Quán.
Phượng Khương Trần và Tô Quán đồng thời đứng dậy, sau khi hành lễ với mấy người Cửu hoàng thúc xong liền trở về vị trí của mình đứng yên, thị nữ của Tô Quán lần lượt trải giấy và bút mực lên bàn, đồ vật vừa được đưa đã lập tức thu hút sự bàn tán xôn cao của mọi người.
“Tô gia đúng là mạnh tay, nếu ta nhớ không nhầm thì chiếc bút kia có lẽ là ngự bút được Hoàng thất tiền triều ban tên cho là Long Hào, chỉ có Thôi gia mới có thể làm ra được những cây bút này, loại bút không rung lông, dính mực không nhỏ giọt này vốn là vật ngự dụng của Hoàng thất tiền triều, sau đó chúng đã biến mất cùng với sự diệt vọng của tiền triều và quy ẩn của Thôi gia, không ngờ Tô gia lại có một thứ tốt như thế!’’ “Đó là nghiên mực Trừng Nê, loại mực màu đen đặc quanh và không tan trong nước.
’’ “Nàng ta đã dùng dải lụa băng để thay thế cho giấy viết, băng lụa không bị nhoè hay chảy mà còn dễ bảo quản hơn giấy.
’’ … Những người xem náo nhiệt bên ngoài ngươi một lời ta một câu, bọn họ không ngừng thảo luận về loại bút, giấy và nghiên mực mà Tô Quán đưa lên, ở khu vực ban giám khảo, mặc dù ba nhà thư pháp nổi tiếng đến từ cung học Tắc Hạ vẫn luôn im lặng không nói gì nhưng lại không thể che giấu được sự cuồng nhiệt trong ánh mắt, bọn họ thực sự rất thích những thứ Tô Quán mang đến.
Lần này Tô gia mạnh tay trưng bày những thứ quý giá này ra ngoài là muốn người khác hiểu rằng Tô gia của bọn họ là một danh môn thế gia có bề dày lịch sử trăm năm chứ không phải là hộ gia đình thuộc tầng lớp trung lưu nào đó.
Nghe thấy những lời xì xào bàn tán của mọi người xung quanh và vô số ánh mắt hâm mộ đang nhìn về phía mình, mặc dù Tô Quán đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn không thể che giấu được sự đắc ý trong ánh mắt, những thứ này của nàng cho dù có tiền cũng không thể mua được.
Đến cả Nhan lão, Nguyên Hi tiên sinh và Lâm thái tử khi nhìn thấy chiếc bút Long Hào thì nét mặt cũng khẽ thay đổi, chỉ có Cửu hoàng thúc, vẫn bày ra vẻ mặt lạnh lùng, căn bản không thèm đặt thứ đồ quý giá của nàng vào trong mắt, điều này khiến Tô Quán khá nản lòng.
Cố gắng kìm nén nổi bất mãn trong lòng xuống, Tô Quán nhìn về phía Phượng Khương Trần, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc nàng ta có thể lấy ra thứ gì.
Sau khi kinh ngạc cảm thán xong, tất cả mọi người cũng theo ánh mắt của Tô Quán nhìn về phía Phượng Khương Trần đang ở phía đối diện nàng, mặc dù bọn họ đều không nghĩ rằng nàng ấy có thể đưa ra thứ gì đó tốt hơn của Tô Quán nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút mong chờ.
Nhưng khi nhìn thấy đồ vật mà Phượng Khương Trần lấy từ trong tay áo ra, tất cả mọi người đều sửng sốt tại chỗ, không biết nói gì cho phải.
Hả?
Bọn họ không nhìn lầm đấy chứ? Phượng Khương Trần lại mang thứ này đến tham gia một cuộc thi thư pháp, chẳng lẽ nàng ta không biết hôm nay sẽ thi cái gì sao?
Không chuẩn bị giấy và bút mực thì thôi, nhưng cũng không thể chuẩn bị thứ này đúng không?
Đừng nói đến các khán giả bao vây xung quanh mà ngay cả bảy người đang ngồi trên băng ghế giám khảo cũng ngẩn người, tất cả đều đang nghi ngờ có lẽ mình đã nhìn nhầm, nếu không thì cũng nghi ngờ Phượng Khương Trần điên thật rồi!
Bàn tay đang mài mực của Tô Quán dừng lại trong chốc lát, sau đó lại bật người, từ đầu đến cuối vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang khéo léo, nhưng chỉ có nàng biết nụ cười ấy của mình đầy châm chọc và khinh thường.
Đối mặt với ánh mắt khó hiểu, khinh miệt, cười nhạo và khinh thường của người xung quanh, Phượng Khương Trần chỉ cười nhạt một tiếng, hoàn toàn không để những thứ này vào mắt.
Vốn sĩ nàng không có ý định tranh đua thư pháp với Tô Quán, hôm nay nàng đến đây là để đầu cơ trục lợi, còn việc có thể giành chiến thắng hay không thì còn phải phụ thuộc vào may mắn của mình và mà cường thế của Cửu hoàng thúc có đủ hay không.
“Phượng Khương Trần, nếu ngươi không mang giấy bút thì ta có thể cho người đưa đến cho ngơi một bộ.
’’ Khoé miệng Nhan lão giật giật, nếu không phải hắn để ý đến mặt mũi của mình thì có lẽ lúc này cũng đang nhoài người về phía trước giống như Nguyên Hi tiên sinh, hai mắt mở to giống như chuông đồng, nhất thời đánh mất phong độ của một nhà Nho học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...