Phượng Khương Trần có vẻ phiền muộn, thở dài thườn thượt.
Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cùng lắm thì nàng quay trở lại chỗ ở của Vương Cẩm Lăng rồi mượn một bộ quần áo.
Nghĩ đến đây, trên khuôn mặt của Phượng Khương Trần nở một nụ cười thoải mái, lôi kéo thân thể mệt mỏi của mình rồi bắt đầu đi lên dốc.
Nàng nhớ rõ con đường mà hôm qua nàng và Lam Cửu Khánh lăn xuống dưới, bây giờ chỉ cần đi theo hướng đó trở về là được, tiện thể tìm hòm thuốc của nàng một chút.
Lăn xuống dốc thì dễ mà leo lên thì khó, may mà mấy ngày nay trời không mưa, con đường khô ráo, đi lại dễ dàng.
Khi Phượng Khương Trần sức cùng lực kiệt, cuối cùng cũng đến nơi có xe ngựa đổ nát, suốt dọc đường cũng không thấy bóng dáng của hòm thuốc.
Không tìm thấy hòm thuốc, Phượng Khương Trần cũng không còn cách nào khác, nàng nhớ rằng hôm qua nàng đã đánh mất một con dao mổ ở chỗ này.
Nàng có thể không cần lưỡi dao nhưng có thể tìm được chuôi dao là tốt nhất.
Nhưng khi Phượng Khương Trần trăm cay nghìn đắng mới đi được đến căn nhà sơ sài của Vương Cẩm Lăng, lúc này nàng mới hiểu được cái gì gọi là hãm hại người.
Huhuhu…
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Phượng Khương Trần lập tức khóc lớn.
Hóa ra là… Sau khi xảy ra sự cố vào đêm qua, Vương Thất chạy.
nhanh trở về để tìm Vương Cẩm Lăng, gọi ám vệ bên ở bên người đi ra rồi hộ tống hai người trở về Vương gia để tránh cho việc xảy ra chuyện gì bất ngờ ở chỗ này.
Tất nhiên là Vương Thất cũng đã sắp xếp người đi tìm Phượng Khương Trần.
Chuyện phái người đi tìm Phượng Khương Trần là không thể thay đổi nhưng Vương Cẩm Lăng cũng không lo lắng cho sự an toàn của Phượng Khương Trần một chút nào, dù sao thì Phượng Khương Trần cũng có cao thủ ở bên cạnh bảo vệ.
Có vẻ cái người tên là Lam Cửu Khanh rất quen thuộc với Phượng Khương Trần, có hắn ở đó thì chắc chắn Phượng Khương Trần sẽ không có chuyện gì.
Nhưng sự việc cũng không phải như vậy…
Chuyện của Lam Cửu Khanh và Phượng Khương Trần không phải là như vậy.
Lúc này Phượng Khương Trần thực sự vừa mệt lại vừa khát, rất muốn mắng ông trời.
Nhưng dù có mệt hay khát, nàng cũng chỉ có thể nhịn xuống mà chống đỡ, lê đôi chân để tiếp tục bước vào trong thành.
Nàng cũng không muốn ở một mình nơi hoang dã này, mặc dù nàng biết một chút kỹ năng phòng thân nhưng ở một nơi hoang vu hẻo lánh như thế này, một chút kỹ năng đó của nàng cũng không đủ.
.