Thần Y Trùng Sinh
Tần Doãn Nhi nghe Dương Vĩ nói, lông mày nhăn lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
Nếu chỉ là quấy rối, đúng là không có gì.
Nhưng hình nhân châm cứu này là Hạc lão dùng tinh lực rất lớn mới châm được bốn châm, có ý nghĩa rất lớn đối với cô và Hạc lão.
Thứ trân quý như vậy, vậy mà để một đứa con nít nghịch loạn được sao.
Cô liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, ánh mắt vốn lạnh lùng có thêm vài phần tức giận.
- Hạc lão, ông xem làm sao bây giờ, muốn báo cảnh sát hay không?
Tần Doãn Nhi cung kính hỏi.
- Không cần, ông đã ghi nhớ ở trong đầu rồi, lộn xộn cũng không sao.
Hạc Duyên Niên cười hiền lành.
Ông ta không cho là đúng liếc mắt nhìn hình nhân châm cứu một cái, cái liếc mắt này vốn coi không quan trọng, nhưng ông ta giống như nhập ma vậy, ngơ ngẩn đi tới hình nhân châm cứu.
- Hạc lão, làm sao vậy?
Một lát sau, Hạc Duyên Niên mới quay đầu, khó có thể tin hỏi:
- Cậu chắc chắn mấy cây châm này do cậu ta châm vào sao?
- Không sai, chính là cậu ta, ngoại trừ cậu ta ra không có ai khác chạm vào.
Dương Vĩ vỗ ngực, chắc chắn trăm phần trăm.
Tần Doãn Nhi và Hạc lão coi trọng hình nhân châm cứu này, anh ta đều biết hết.
Nghe nói thuật châm trên hình nhân dùng chữa bệnh cho một nhân vật lớn, còn đang trong giai đoạn nghiên cứu.
Nếu xảy ra chuyện cho dù bồi thường bằng cái mạng nhỏ của anh ta cũng không đủ, anh ta nhất định phải quăng sạch sẽ, để cho tên này gánh vác hết hậu quả.
- Hạc lão, làm sao vậy, có phải rối loạn hoàn toàn không?
Tần Doãn Nhi nhíu mày, lo lắng hỏi, ánh mắt nhìn Mạc Phàm càng tức giận hơn.
- Không, không, đúng hết, không chỉ đúng hết, ngay cả sai sót lúc trước của lão hủ cũng được bạn trẻ này sửa lại.
Hạc lão vô cùng kích động nói.
Cửu Tử Thần Châm này là ông ta tình cờ đạt được một châm phổ, nghe nói có tác dụng tuyệt xử phùng sinh (1), nhưng do châm phổ có từ rất lâu rồi, bị tổn hại thật sự rất nghiêm trọng.
(1): tìm được đường sống từ cảnh khốn cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...