Ngô Bình cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật”
Lư Tuấn Phi đang lái xe ở phía trước cũng không khỏi kinh ngạc về thân phận con nhà giàu của Đường Tử Di: “Ngô Bình, bạn gái cậu đẹp như vậy mà không giới thiệu cho mình biết sao?”
Ngô Bình đang định phủ nhận đây không phải bạn gái mình thì Đường Tử Di đã cướp lời: “Xin chào, tôi là Đường Tử Di, là bạn gái của Ngô Bình”.
“Tôi là Lư Tuấn Phi, người Vân Kinh, là anh em trên bến dưới thuyền với Ngô Bình”.
Đường Tử Di nhướn mày lên, cười hỏi: “Họ Lư ở Vân Kinh rất hiếm, lẽ nào là người nhà Lư Thị?”
Lư Tuấn Phi ngạc nhiên hỏi lại: “Cô biết sao?”
Đường Tử Di đáp: “Vân Kinh từng có nhiều gia tộc nổi lên, Lư Thị là một trong số đó.
Vài năm trước họ kinh doanh bất động sản kiếm được không ít, chỉ tiếc là sau đó lại gặp biến cố".
Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi đáp: “Cô Đường khí chất hơn người, lẽ nào xuất thân từ nhà họ Đường – một trong bốn gia tộc lớn nhất Vân Kinh?”
Đường Tử Di có vẻ không hề ngạc nhiên trước phán đoán của Lư Tuấn Phi, mỉm cười đáp: “Xem ra chất giọng địa phương này đã bán đứng tôi rồi.
Anh nói không sai, tôi chính là người nhà họ Đường”.
Lư Tuấn Phi hít sâu một hơi đáp: “Được quen biết với cô Đường đúng là phúc ba đời của tôi!”
Ngô Bình không hiểu tại sao Lư Tuấn Phi lại đột nhiên trịnh trọng như vậy, thậm chí còn phấn khởi một cách kỳ lạ khi được quen biết Đường Tử Di.
Ngô Bình than thở: “Tuấn Phi, hoá ra cậu là con nhà giàu, vậy mà lại ở ẩn kỹ đến vậy”.
Lư Tuấn Phi vẻ mặt khổ sở đáp: “Ngô Bình, nhà họ Lư nợ vài tỷ tệ, không thể nào vực dậy nổi.
Cái danh con nhà giàu này quả thực không có gì đáng tự hào”.
“Chuyện gì vậy?”, Ngô Bình kinh ngạc hỏi.
Đường Tử Di mỉm cười nói: “Việc này chúng ta để sau nói tiếp.
Anh Lư, phiền anh thả chúng tôi ở khách sạn Vĩnh Hâm, tôi cần đưa Ngô Bình đến một nơi”.
Khách sạn Vĩnh Hâm cách đó không xa, Lư Tuấn Phi lái xe đến tận cửa khách sạn.
Đường Tử Di chào tạm biệt: “Anh Lư, hôm khác chúng ta lại tụ tập nhé, cảm ơn đã cho bọn tôi quá giang”.
Lư Tuấn Phi vội vã nói: “Đừng khách sáo! Vậy tôi đi trước nhé”.
Hai người họ xuống xe, còn Lư Tuấn Phi lái xe rời khỏi đó.
Trong xe, Lư Tuấn Phi vẫn chưa hết kinh ngạc.
Tại sao bạn gái của Ngô Bình lại là Đường Tử Di được cơ chứ?
“Chúng ta đi đâu đây?”, Ngô Bình đứng trước cửa khách sạn, hỏi Đường Tử Di.
Đường Tử Di đáp: “Tôi mời tới vài cao thủ về phỉ thuý, cùng tôi đi gặp họ nhé”.
Ngô Bình mỉm cười, anh hiểu Đường Tử Di đang muốn thử tài cược đá của anh, anh đáp: “Được, để tôi đi gặp họ”.
Vừa bước vào khách sạn đã có một người đàn ông trung niên mặc đồ âu đen bước tới, khom lưng kính cẩn: “Cô chủ, họ đang ở phòng khách tầng hai chờ cô”.
“Đưa tôi lên đó”, Đường Tử Di đáp, trong giọng nói bất giác toát ra phong độ và khí khái của con nhà giàu.
Đường Tử Di khí chất ngời ngời lúc này đang nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng khác, so với mọi khi thì chẳng khác nào hai người không liên quan đến nhau.
Điều đó khiến người khác không khỏi kinh ngạc cảm thán, trong lòng tự nhủ quả đúng là con nhà giàu, hào quang toả ra tứ phía!
Họ đi thang máy lên một căn phòng xa hoa ở tầng hai, trong phòng có bốn người, họ đang nhỏ tiếng bàn luận chuyện gì đó.
Ở vị trí chính giữa có vài món đồ đang được phủ vải đỏ, cao thấp lô nhô, không ai biết là thứ gì.
Đường Tử Di vừa bước vào thì họ đồng loạt đứng lên, cung kính chào: “Cô chủ Đường!”
Đường Tử Di khẽ gật đầu đáp: “Các vị, tôi đường đột mời các vị tới đây là do có chuyện không thể giải quyết được.
Tôi muốn xuống Biên Nam, mua vài khối nguyên thạch từ chỗ vua phỉ thuý về.
Ai có thể giúp tôi?”
Mấy người kia ban đầu tươi cười đon đả, nhưng vừa nghe tới “vua phỉ thuý” thì lập tức thay đổi nét mặt, đưa mắt nhìn nhau.
Đường Tử Di hơi cau mày, hỏi: “Sao vậy, chuyên này khó đến vậy sao?”
Một người đàn ông trung niên nói: “Cô chủ Đường, vua phỉ thuý Tiết Thái Hổ trong giới nổi tiếng là yêu ma quỷ quyệt.
Những người bị ông ta lừa đếm không xuể, cho nên tôi không nghĩ cô mạo hiểm như vậy là một ý hay”.
Đường Tử Di đưa mắt nhìn những người còn lại, hỏi: “Mọi người thấy sao?”
Mấy người này cũng tỏ thái độ giống như người ban nãy, khuyên Đường Tử Di không nên xuống Biên Nam.
Đường Tử Di im lặng một lát rồi đáp: “Các vị đều là chuyên gia, nói rất có lý.
Có điều chuyện này liên quan mật thiết đến địa vị của bố tôi ở nhà họ Đường, tôi không thể bỏ mặc không quản”.
Mấy người kia lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Nếu cô chủ Đường đã quyết tâm, vậy thì chúng tôi nguyện kề vai sát cánh!”
Đường Tử Di giơ tay lên, người đàn ông trung niên dẫn đường ban nãy tháo miếng vải đỏ trên mấy món đồ kia xuống, để lộ ra vài chục khối nguyên thạch phỉ thuý, mỗi khối hình thù và kích thước đều không giống nhau.
“Đây là nguyên thạch của phỉ thuý, mỗi người có thể chọn ba khối.
Sau khi chọn xong, chúng ta sẽ giải thạch luôn để xem bên trong khối nào cho phỉ thuý có giá trị nhất.
Ai chiến thắng sẽ cùng tôi đi xuống Biên Nam.
Nếu chuyến này thành công thì tôi sẽ trả mười triệu tệ coi như tiền công”.
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, lâp tức vào việc, ra sức chọn lựa.
Ngô Bình nghe tới mười triệu tiền công thì mắt sáng lên.
Hiện giờ anh quả thực hơi thiếu tiền, anh hỏi Đường Tử Di: “Tôi có thể thử không?”
Đường Tử Di mỉm cười đáp: “Đương nhiên”.
Ngô Bình cũng đi tới chỗ mấy khối nguyên thạch.
Mặc dù anh chưa từng cược phỉ thuý nhưng loại ngọc nào tốt, loại nào dởm anh vẫn phân biệt được.
Trên đời này, phàm là những thứ ngọc hảo hạng thì đều đẹp say lòng người, biết được điều đó là đủ rồi.
Anh mở thần thông nhãn, trong chốc lát đã nhìn rõ bên trong từng khối nguyên thạch.
Ngô Bình nhận ra tình hình bên trong mấy khối nguyên thạch này không khả quan lắm, thậm chí một số khối còn rõ ràng là hàng giả.
Trên bề mặt thì trông như có ngọc bên trong, nhưng thực ra trong ruột toàn là đá.
Trong lúc mấy vị chuyên gia kia còn đang quan sát mấy khối nguyên thạch thì Ngô Bình đã đưa ra phán đoán, lấy ba trong số những khối nguyên thạch đó để sang một bên, sau đó gật đầu nói với Đường Tử Di: “Tôi chọn xong rồi”.
Thấy Ngô Bình chọn nhanh như vậy, mấy chuyên gia kia đều lắc đầu, cho rằng đây chắc chắn là một tên gà mờ, chỉ biết chọn bừa ăn may! Làm gì có chuyên gia nào đưa ra quyết định nhanh như vậy?
Đường Tử Di mỉm cười, phất tay một cái, hai người mặc đồng phục đứng bên cạnh lập tức bước tới giải thạch.
Khối nguyên thạch đầu tiên to cỡ ấm trà, nặng chừng bốn cân.
Khối nguyên thạch này nếu một cao thủ cược đá nhìn vào sẽ thấy vỏ bên ngoài hơi có màu đỏ, bề mặt nhẵn.
Loại đá nguyên thạch này người có chuyên môn gọi là “thuỷ thạch”.
Thông thường, những khối đá này sẽ cho ra phỉ thuý chất lượng không tốt lắm, rất hiếm khi phỉ thuý cho ra có màu đẹp.
Đa số ngọc từ những khối đá như vậy sẽ chỉ dùng để chế tác đồ trang sức hạng xoàng.
Một vị chuyên gia lắc đầu, nói: “Người anh em, khối nguyên thạch mà cậu chọn e là không cho ra được ngọc tốt”.
Ngô Bình cười không đáp, anh sớm đã nhìn thấu bên trong khối nguyên thạch kia rồi.
Bên trong có một khối ngọc lục bảo màu xanh! Thể tích của nó chiếm một phần ba ruột khối đá gốc, cỡ chừng một nghìn carat.
Khối ngọc có sắc xanh đậm, thuộc băng chủng, có một vài đường nét như hoa văn nổi, lại có chỗ có màu hơi vàng, Ngô Bình cảm thấy màu xanh pha vàng này nhìn khá đẹp mắt.
Mặc dù không rõ giá cả, nhưng anh có thể khẳng định khối ngọc này không hề rẻ!
Anh lấy một cây bút đen, đánh dấu vài đường lên khối đá, sau đó nói với người giải thạch: “Giải thạch đi!”
Người giải thạch kia nghe lời Ngô Bình, lấy đá mài bắt đầu cọ xát.
Không lâu sau, người giải thạch đột nhiên sững lại, đôi mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Đường Tử Di khẽ nhướn mày, lẽ nào có ngọc?
Nửa phút sau, người giải thạch dừng tay, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, cười nói: “Thưa anh, bên trong có ngọc!”
Mọi người đều ngỡ ngàng, mấy vị chuyên gia cũng vây quanh xem, trên mặt ai nấy đều là vẻ kinh ngạc.
Khối ngọc mới lộ ra một ít, có màu xanh vàng, lẽ nào là ngọc băng chủng hạng trung?
Mấy người kia như thể trúng phải một loại phép thuật, ai nấy đứng im không nhúc nhích.
Cho dù có là người không biết gì về phỉ thuý thì cũng sẽ cảm thấy màu ngọc này rất bắt mắt.
Mà những khối ngọc có màu sắc đẹp như vậy đương nhiên thường là ngọc quý!
Ngô Bình vẫn điềm nhiên như không, anh quay sang hỏi Đường Tử Di: “Loại ngọc này thường có giá bao nhiêu?”
Đường Tử Di hai mắt phát sáng, rõ ràng cô cũng hiểu về phỉ thuý, đáp: “Loại ngọc này một carat có giá từ năm trăm tệ trở lên.
Nếu toàn bộ trọng lượng của khối ngọc vượt quá một kilogram thì tổng giá trị không dưới năm trăm nghìn tệ!”
Ngô Bình thoáng giật mình.
Năm trăm nghìn tệ? Đắt vậy sao?
Đường Tử Di cười nói: “Mau giải thạch tiếp khối đá thứ hai đi, tôi rất mong chờ đấy”.
Khối nguyên thạch số hai nặng khoảng mười cân.
Sau khi giải thạch cho ra loại phỉ thuý có nước ngọc và màu ngọc khá đẹp, tổng giá trị vào khoảng tám trăm nghìn tệ.
Khối thứ ba, nặng khoảng sáu cân, ngọc bên trong cũng có giá khoảng hơn ba trăm nghìn tệ.
Cuối cùng, tổng giá trị ba khối ngọc cộng lại đã hơn một triệu sáu trăm nghìn tệ.
Đường Tử Di cười tươi rói: “Giá trung bình của ba khối nguyên thạch này là khoảng năm mươi bảy nghìn tệ, nhưng ba khối anh vừa mở đã chiếm khoảng một nửa giá gốc của tổng số nguyên thạch này rồi.
Xem ra đây chính là ba khối nguyên thạch cho ngọc tốt nhất”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...