Thần Y Trở Lại


Cương Tử vội vã kéo phanh, dừng xe rồi hạ cửa sổ xe xuống.

Ngô Bình chẳng nói chẳng rằng, mở cửa xe, nhảy qua hàng rào bên đường, lao lên núi.

Cương Tử vội vã gọi với theo: "Cậu chủ, có chuyện gì vậy?"
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến Cương Tử mà tiếp tục dùng tốc độ cực nhanh lao lên núi.

Bằng sự trợ giúp của chân khí, một bước anh đi được tới bảy tám mét, đi mà cứ như đang bay, chẳng mấy chốc đã lên tới đỉnh núi.

Ngô Bình vội vã như vậy là do cái bóng vừa vụt qua.

Đó là một cô gái mặc đồ đỏ đang luyện kiếm trên núi, kỹ năng khiến người khác phải ngỡ ngàng.

Đường kiếm của cô quá nhanh, nhanh đến mức không thể ngờ tới.

Ngô Bình có cảm giác cho dù là anh cũng không thể tránh nổi lưỡi kiếm của cô gái này.

Cho nên anh rất muốn xem xem đây rốt cuộc là vị cao nhân nào.

"Rẹt!"
Một lưỡi kiếm kề sát, chỉ cách nửa centimet là cứa vào yết hầu của anh.

Trên bề mặt kiếm còn có một lớp kiếm khí mỏng màu lam nhạt, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.

Ngô Bình ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái áo đỏ ban nãy.

Cô gái này tuổi chỉ chừng mười sáu, đi chân trần, làn da trắng phát sáng, các đường nét trên gương mặt thanh thoát như tranh.

Khí chất lạnh lùng mà thanh cao của cô giống như một vị tiên không vướng bụi trần.

"Anh là ai?", cô gái áo đỏ hỏi, giọng nói nghe không sõi, như thể đứa trẻ vừa biết nói.

Ngô Bình đáp: "Ban nãy tôi nhìn thấy cô đang luyện kiếm, tôi vô cùng khâm phục kiếm pháp của cô.

Trong lúc tò mò, tôi muốn lên xem một chút".


"Luyện kiếm thì có gì đáng để xem?", cô gái áo đỏ đánh giá Ngô Bình một lượt, sau đó đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"
Ngô Bình vội vã đáp: "Hôm nay là mùng Ba tháng Bảy".

Cô gái áo đỏ lẩm bẩm: "Thời hạn một năm đã hết, có thể rời khỏi đây rồi".

Cô gái áo đỏ nhìn xuống chân núi, hỏi: "Chiếc xe đó là của anh?"
Ngô Bình gật đầu đáp: "Đúng vậy".

"Tôi sẽ ngồi xe anh, rời khỏi đây", cô gái áo đỏ nói.

Xem ra cô gái này không hề hiểu gì về các quy tắc ứng xử thông thường.

Ngô Bình cười đáp: "Được, tôi đang muốn lên tỉnh".

"Tỉnh? Vậy được, có vẻ là thành phố lớn", cô gái áo đỏ đáp.

Cương Tử đợi một lát thì đã thấy Ngô Bình dắt về một cô gái xinh đẹp mặc đồ màu đỏ, khí chất vừa thanh cao vừa lạnh lùng.

Ngô Bình và cô gái ngồi ở ghế sau.

Sau khi xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: "Tại sao cô lại lên núi luyện kiếm?"
Cô gái đáp: "Sư phụ nói kiếm của tôi sát khí quá nặng, nếu luyện ở bên ngoài sẽ dễ làm người khác bị thương".

Ngô Bình gật đầu đáp: "Kiếm pháp của cô quả thực là đầy sát ý.

Uy lực của sát ý này không hề kém gì sát khí, có hại đối với con người".

Cô gái đáp: "Nghe cũng có lý".

Thấy cô gái không có giày, quần áo cũng cũ nát, nhiều chỗ đã rách, Ngô Bình nói: "Cô định đi tới chỗ nào trong tỉnh?"
Cô gái nghĩ một lát rồi đáp: "Không biết, tôi cũng chưa từng tới đó.

Chỗ nào cũng được".

Ngô Bình cũng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu cô không có nơi nào để đi thì cùng tôi tới khách sạn đi.


Đến đó cô có thể tắm rửa, thay quần áo mới, sửa soạn cho giống người bình thường một chút".

Cô gái ngẩn người ra, hỏi lại: "Hiện giờ trông tôi không bình thường sao?"
Ngô Bình cười đáp: "Rất không bình thường".

Cô gái suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Nhưng tôi không có bộ nào khác".

Ngô Bình: "Không sao, tôi có thể mua cho cô".

Cô gái trợn mắt nhìn Ngô Bình, nói: "Sư phụ tôi nói nếu một người đàn ông đối tốt với một cô gái có nghĩa là anh ta đang có ý đồ xấu".

Ngô Bình hạn hán lời, đáp: "Sư phụ cô nói không sai, nhưng tôi giúp cô như vậy là do đồng cảm thôi.

Thêm nữa là tôi cũng muốn xem cô luyện kiếm".

Cô gái tò mò hỏi: "Anh muốn xem tôi luyện kiếm? Anh hiểu được sao?"
Kiếm pháp của cô gái cực kỳ nhanh, đến sư phụ cô còn nhìn không rõ, vậy mà người đàn ông này hiểu được sao?
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên tôi hiểu được.

Lúc tôi lên núi, cô đang dùng kiếm để xiên con muỗi".

Cô gái kinh ngạc: "Anh thực sự nhìn rõ thật ư, lợi hại!"
Ngô Bình cười khổ: "Người lợi hại phải là cô mới đúng.

Kiếm pháp của cô quả thực đáng sợ, nhanh hơn cả đạn bắn".

Cô gái đáp: "Anh muốn xem kiếm pháp của tôi, tôi có thể luyện cho anh xem.

Nhưng giờ tôi đói rồi, anh mời tôi ăn một bữa cơm trước đã".

Ngô Bình cười đáp: "Mười bữa cũng không thành vấn đề!"
Ngô Bình hỏi tiếp: "Cô tên là gì vậy?"
"Tôi tên Hồng Lăng", cô gái đáp.


Ngô Bình hỏi tiếp: "Hồng Lăng, một mình cô sống trên núi, vậy cô ăn gì? Trú ở đâu?"
Hồng Lăng: "Ăn quả dại, thịt thỏ, thịt hoẵng, cả thịt rắn.

Thỉnh thoảng tôi xuống núi đào khoai lang đỏ".

Ngô Bình khẽ cau mày đáp: "Sư phụ cô bắt cô phải sống trong môi trường như vậy sao?"
Hồng Lăng: "Như vậy là bình thường mà.

Từ nhỏ tới lớn tôi đều sống như vậy".

Ngô Bình không khỏi cảm thấy kỳ lạ, sư phụ của cô gái này cũng thật tàn nhẫn.

Sao lại để một cô gái phải sống khổ sở như vậy chứ?
Hơn nữa, anh quan sát được tu vi của Hồng Lăng rất cao, chắc chắn phải liệt vào hàng cao thủ! Vậy sư phụ của cô gái này là người như thế nào? Là tông sư cảnh giới Thần sao?
Nghĩ vậy, anh tiếp tục hỏi: "Sư phụ cô không dặn cô sau một năm phải đi tới đâu sao?"
Hồng Lăng lắc đầu: "Không dặn gì cả.

Nhưng dù tôi đi đâu, sư phụ cũng sẽ tìm thấy tôi".

Chiếc xe đã lên cao tốc, đi vào khu vực thành thị.

Ngô Bình bảo Cương Tử lái xe tới một khu bách hóa tổng hợp.

Ở đây có đồ ăn, cũng có thể mua quần áo giày dép, vừa hay có thể sửa soạn lại cho Hồng Lăng.

Đối với việc mua quần áo giày dép cho nữ, Ngô Bình không có chút kinh nghiệm nào, anh bèn để cho người bán hàng dẫn Hồng Lăng đi từ trong ra ngoài chọn vài bộ quần áo, vài đôi giày.

Sau khi mua đồ xong, họ lại vào tiệm cắt tóc giúp Hồng Lăng sửa lại mái tóc, làm một kiểu tóc rất đẹp.

Sau khi được chăm chút toàn diện, Hồng Lăng hoàn toàn lột xác.

Từ một vị tiên thanh cao thoát tục thành một cô gái trẻ trung, xinh đẹp mê người.

Cô mặc một chiếc quần ngắn, một chiếc sơ mi trắng thêu hoa, đi một đôi xăng đan.

Quần áo tuy đơn giản nhưng đều là hàng hiệu, rất phù hợp với lứa tuổi của Hồng Lăng.

Hiện giờ nhìn cô chẳng khác nào một nữ sinh cấp ba xinh đẹp tuyệt trần.

Cô quá xinh đẹp khiến ai nhìn thấy cũng phải liếc lại vài lần.


Sửa soạn xong xuôi, Ngô Bình đưa cô đi ăn cơm.

Bốn món mặn, một món canh, thêm hai lồng xíu mại gạch cua.

Một cô gái sống trên núi lâu ngày như Hồng Lăng nay được ăn những món này thì mắt sáng lên như đèn ô tô.

Hồng Lăng ăn rất nhanh, nhưng không khiến người khác cảm thấy cách ăn của cô rất thô lỗ mà ngược lại còn rất nho nhã.

Có thể nhận ra, dường như cô gái này cũng được học đôi điều về lễ nghĩa trên bàn ăn.

Ngô Bình không đói, anh ngồi một bên nhìn cô ăn.

Đợi khi Hồng Lăng có vẻ đã ăn xong, anh hỏi: "Cô muốn ăn nữa không?"
Hồng Lăng lắc đầu đáp: "Mặc dù chưa ăn no nhưng không thể ăn tiếp được nữa".

Ngô Bình cười đáp: "Vậy chúng ta đi thôi, tôi đưa cô tới khách sạn".

Ở gần cửa hàng ban nãy có một khách sạn năm sao.

Ngô Bình thuê một phòng khách sạn, bảo Hồng Lăng đi vào đó.

Sau đó anh còn đưa cho cô một tấm thẻ, nói cho cô biết mật khẩu".

"Trong thẻ có một trăm nghìn tệ, đủ để cô sinh hoạt một thời gian.

Cô có thể ở đây chờ sư phụ tới, cũng có thể tùy ý ra ngoài thăm thú.

Nhớ kỹ, ra ngoài phải mang giày".

Hồng Lăng chớp đôi mắt xinh đẹp nghe Ngô Bình nói.

Đợi anh nói xong, cô hỏi: "Anh định đi đâu sao?"
Ngô Bình: "Tôi phải đi làm một việc".

"Tôi có thể đi cùng không?", Hồng Lăng hỏi.

Ngô Bình mua quần áo cho cô, lại còn mời cô ăn cơm.

Hồng Lăng cảm thấy mình vừa ôm được một cái cột rất lớn, sao có thể dễ dàng bỏ ra được?
Ngô Bình cười đáp: "Cô cũng muốn đi sao? Vậy được, có điều đi tắm trước đi đã".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận