Thần Y Trở Lại


Ngô Bình khổ luyện cả đêm, sáng hôm sau, Chu Thanh Nghiên dặn người làm chuẩn bị đồ ăn sáng.

Sức ăn của Ngô Bình kinh người, một mình ăn có thể ăn lượng của bốn người.

Ăn sáng xong, Ngô Bình lái xe đưa Ngô Mi đi học, trên đường đi, anh còn hỏi xem Vương Tường còn bắt nạt cô bé nữa không.

Đáp án của Ngô Mi khiến Ngô Bình rất ngạc nhiên.

Bây giờ, ngày nào Vương Tường cũng nịnh nọt Ngô Mi, còn tuyên bố trước mặt mọi người mình là tuỳ tùng cho Ngô Mi nữa, ai dám làm gì Ngô Mi thì sẽ là kẻ thù của Vương Tường,
Ngô Bình gật đầu, biết có lẽ là do bố mẹ của Vương Tường dặn.

Đến trường rồi, Ngô Mi xuống xe, ngay sau đó đã có một người đàn ông đi tới, đó chính là Vương Hiến Sâm - bố của Vương Tường.

Dạo này, ngày nào Vương Hiến Sâm cũng chờ ở cổng trường học, mong gặp lại Ngô Bình.

Cuối cùng thì hôm nay, ông ta cũng gặp được anh rồi, vì thế nhanh chóng chạy tới rồi nịnh nọt ngay: “Cậu Ngô, cậu đưa em đi học sớm thế”.

Ngô Bình liếc ông ta rồi nói với Ngô Mi: “Em vào lớp đi, học tốt nhé!”
Ngô Mi vâng lời rồi nhảy chân sáo vào trường.

Bấy giờ, Ngô Bình mới nhìn Vương Hiến Sâm rồi hỏi: “Ông tìm tôi có việc gì?”
Vương Hiến Sâm tươi cười nói: “Cậu Ngô, tôi muốn xin lỗi cậu thêm một lần nữa, lần trước là tôi sai, tôi xin lỗi”.

Ngô Bình lạnh lùng nhìn ông ta rồi nói: “Ông em vợ phó cục trưởng của ông bị điều tra rồi à?”
Vương Hiến Sâm lúng túng đáp: “Cậu ấy bị đình chỉ công tác rồi”.


Ngô Bình nói: “Làm sai thì phải bị phạt, ông nói có đúng không?”
“Đúng ạ”, Vương Hiến Sâm gật đầu lia lịa, ông ta đang rất ân hận vì đã chọc nhầm vào Ngô Bình.

Ngô Bình nói: “Ông làm bên xây dựng nhỉ, vừa hay tôi đang muốn xây một căn biệt thự, ông lo bên nguyên vật liệu giúp tôi đi”.

Vương Hiến Sâm lập tức sáng mắt lên nói: “Cậu Ngô yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.

Ngô Bình không rành để chuyện nhà cửa nên hỏi: “Tôi muốn xây biệt thự thì tìm công ty kiến trúc nào?”
Vương Hiến Sâm vội đáp: “Cậu Ngô, cứ giao hết cho tôi, thiết kế, đội ngũ thi công cho tới nguyên vật liệu, tôi sẽ lo hết”.

Ngô Bình mỉm cười: “Thật không? Thế tôi giao cho ông nhé, giờ ông đi xem với tôi luôn đi”.

Vương Hiến Sâm ngồi lên xe của Ngô Bình rồi về nhà anh.

Biết Ngô Bình định dỡ bốn căn nhà để xây biệt thự, Vương Hiến Sâm là người trong ngành nên đưa ra kiến nghị cho anh ngay.

“Cậu Ngô, với diện tích một nghìn mét vuông này thì tôi khuyên cậu nên xây biệt thự ba tầng, phía trước là sân, sau thì để trống”.

Ngô Bình gật đầu: “Ông cho người thiết kế trước đi, để tôi xem có hợp lý không.

À, giữ lại cây cổ thụ này cho tôi nhé”.

Vương Hiến Sâm nhìn cái cây đó rồi cười nói: “Vị trí này có thể lắp hàng rào điện chạy vòng qua cái cây”.

Ngô Bình hỏi ông ta về giá trị nhà đất, Vương Hiến Sâm đáp: “Nếu xây nhà thì phải dùng các nguyên vật liệu tốt nhất, không quá năm nghìn trên một mét vuông, còn nội thất thì vô giá, một nghìn cũng đủ, mà một trăm nghìn cũng hết”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi muốn nội thất tốt một chút”.

Vương Hiến Sâm: “Tôi đã lắp đặt thiết bị cho biệt thự của không ít bạn bè, nếu họ cho hạn mức là mười nghìn thì sẽ chênh lên là mười nghìn rưỡi.

Với diện tích khoảng một nghìn hai thì tổng chi phí sẽ khoảng hơn chục triệu”.

Ngô Bình thấy như vậy là quá đắt, vì anh chỉ có hơn hai mươi triệu, ngẫm nghĩ một lát, anh nói: “Trang thiết bị đắt thế thì được làm bằng gì?”
Vương Hiến Sâm: “Còn phải xem gu thẩm mỹ của cậu thế nào, ví dụ có người thích gỗ, hay có người thích ngọc chẳng hạn”.

Ngô Bình xua tay: “Thôi, cứ xây nhà đi đã, nội thất tính sau”.

Vương Hiến Sâm nhìn quanh một vòng rồi lại đưa ra các kiến nghị khác, Ngô Bình thấy khả thi nên nói: “Nếu ông lo tốt vụ này thì tôi sẽ không bạc đãi đâu”.

Vương Hiến Sâm mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu Ngô đã cho tôi cơ hội, nhất định sẽ cố gắng hết sức”.

Vương Hiến Sâm rất nhanh nhẹn, lập tức vào việc rồi nói mai sẽ đến làm luôn.

Ngô Bình cũng mặc, giao hết mọi việc cho ông ta.

Vương Hiến Sâm đi rồi, anh về chỗ của Chu Thanh Nghiên thì thấy mẹ mình chuẩn bị ra ngoài, hỏi thì bà bảo đi mua cá, để nấu cho anh ăn.


Ngô Bình nói: “Mẹ, không cần mua đâu, để con đi câu”.

Trương Lệ tròn mắt nhìn con trai mình: “Con nói linh tinh gì thế, con đi đâu câu cá?”
Ngô Bình cười đáp: “Bí mật, con đi rồi về ngay”, anh cầm một cái cầu câu với thùng nước lên rồi đi câu cá.

Chu Thanh Nghiên hiếu kỳ nên đi theo.

Cách biệt thự của nhà họ Chu không xa có một hồ nước tên là Tiểu Đông.

Ven bờ hồ Tiểu Đông là một công việc rất náo nhiệt, các ông bà già hay đến đây tập thể dục.

Giờ đang buổi sáng nên có rất nhiều người đi bộ quanh hồ.

Mặt hồ phủ kín lá sen, bên dưới lá có rất nhiều cá bơi lội.

Ngô Bình liếc nhìn ròi hỏi Chu Thanh Nghiên: “Thanh Nghiên, em thích ăn cá gì?”
Cô ấy đáp: “Có cá mè không?”
Ngô Bình mỉm cười rồi đi đến bờ hồ ngồi, thấy không có ai nên anh lấy cần câu ra vung xuống nước, một con cá mè bị anh bắt được rồi nằm gọn trong thùng.

Con cá mè này vừa to vừa béo, chắc ít cũng phải cả cân.

Chu Thanh Nghiên bái phục nói: “Anh Ngô, anh siêu thật đấy, lại bắt được con nữa rồi”.

Ngô Bình liên tiếp câu được năm con cá, con nào cũng nặng mấy cân, bấy giờ anh mới hài lòng nói: “Đi, về nấu cá thôi”.

Họ vừa vào nhà thì đã thấy một chiếc xe đỗ bên ngoài, Chu Thanh Nghiên mừng rỡ nói: “Là bố em về đấy”.

Chu Truyền Võ vừa tới, đang ngồi nói chuyện với Chu Viễn Sơn trong nhà, thấy Ngô Bình thì ông ấy vội nói: “Ngô Bình, mấy ngày qua, nhờ có cháu mà bố chú khoẻ lên nhiều rồi.

Ngô Bình gật đầu: “Chú khách sáo quá, ông khoẻ lại nhiều rồi, chỉ cần uống thuốc mấy hôm nữa là khỏi hẳn”.


Chu Truyền Võ gật gù: “Tốt quá rồi”.

Tuy vui là thế, nhưng ông ấy vẫn thoáng có vẻ buồn rầu.

Ngô Bình hỏi: “Chú có chuyện gì thế ạ?”
Chu Truyền Võ đáp: “Không có gì, là chuyện công việc thôi”.

Chu Viễn Sơn hỏi: “Công việc làm sao? Con bị đày vào lãnh cung à?”
Sau đó, Chu Viễn Sơn nói với Ngô Bình: “Chuyện là vậy, Truyền Võ không có cơ nên bị chuyển tới cơ quan khác của tỉnh, nói trắng ra thì chuyển đến đó thì không còn cơ hội thăng tiến nữa.

Nhưng thế cũng tốt, làm quan chức vất vả lắm, hay con từ chức đi rồi về lo công ty nhà mình”.

Chu Truyền Võ hờ hững nói: “Bố, con vẫn muốn làm gì đó thiết thực một chút, vất vả không sao cả, thu nhập cũng không thành vấn đề, dẫu sao nhà mình cũng thiếu gì tiền”.

Chu Viễn Sơn lắc đầu: “Con thật là! Nếu con nghe bố đi ngoại giao từ sớm thì đâu đến nỗi này”.

Chu Thanh Nghiên nói với Ngô Bình: “Bố em luôn nói phải vươn lên bằng thực lực, xem ra bố quyết định sai rồi”.

Ngô Bình nghe thấy thế thì càng thêm khâm phục chí hướng của Chu Truyền Võ, anh suy nghĩ rồi nói: “Hôm nào chú rảnh, chúng ta lên tỉnh một chuyến được không ạ?”
Chu Truyền Võ ngẩn ra hỏi: “Có việc gì thế?”
Ngô Bình: “Cháu từng chữa khỏi bệnh cho ông cụ Từ, mấy hôm nữa phải tái khám”.

Chu Truyền Võ chấn động, lập tức hiểu ý của Ngô Bình.

Ông cả và ông hai nhà họ Từ đều là các quan chức cấp cao của tỉnh, nếu ông ấy có thể gặp họ thì tương lai sáng rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận