Thần Y Trở Lại


Ngô Bình: "Thế nên khả năng ông thắng không cao?"
Trác Khang gật đầu: "Tôi cũng đã mời một cao thủ đến, nhưng người đó nói với tôi rằng cơ hội câu được con cá chình hoa đó còn chưa đến 10 phần trăm".

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Việc lấy được Nam Thành vô cùng quan trọng với ông sao?"
Trác Khang cười khổ: "Nói thế này nhé, nếu như tôi mất đi Nam Thành thì danh hiệu ông vua thế giới ngầm ở Vân Kinh sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa".

Ngô Bình nói: "Chỗ dựa của ông là nhà họ Từ, nếu Lý Ngư Long dám tranh với ông thì ắt hẳn chỗ dựa không tầm thường".

Trác Khang: "Bố vợ Lý Ngư Long là nhân vật tầm cỡ trong bộ máy cơ quan trên tỉnh".

Ngô Bình gật đầu: "Thảo nào, xem ra ông Trác đúng là đang có nguy cơ rất lớn".

Trác Khang cười khổ: "Cậu Ngô, cậu có thể giúp tôi chuyện này không?"
Ngô Bình cười nói: "Ông có thể nhờ anh ba Từ ra tay mà, anh ấy là tông sư cảnh giới Thần, câu cá chỉ là chuyện đơn giản với anh ấy".

Trác Khang lắc đầu: "Thầy tôi không thể nhúng tay vào chuyện này được".

Đường Tử Di chớp mắt, nói: "Ông chủ Trác, nếu anh Bình giúp ông thì ông định cảm ơn anh ấy như thế nào?"
Trác Khang cười nói: "Nếu như cậu Bình câu được vua cá thì tôi sẽ tặng một nửa lợi nhuận năm đầu tiên của Nam Thành làm quà cảm ơn".

Đường Tử Di kinh ngạc vô cùng.

Lợi nhuận của thế giới ngầm Nam Thành chắc chắn không dưới một tỷ! Một nửa số đó chính là năm trăm triệu tệ!
Trác Khang nói: "Chỉ e cậu Ngô chẳng để mắt đến chút tiền này, không chịu giúp tôi".

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: "Ông đi chuẩn bị một cái cần câu cá đi, phải là loại tốt nhất".


Mắt Trác Khang phát sáng: "Được! Tôi sẽ chuẩn bị ngay!"
Xe quay về khu biệt thự Tử Ngọc, cần câu mà Ngô Bình cần đã được để trong sân.

Cần câu này được chế tạo từ sợi các-bon siêu cấp và hợp kim titanium, dài 28.5 mét, vô cùng dẻo dai.

Ngô Bình cầm lấy cần câu, anh nhẹ nhàng rung lên thì một tiếng bốp vang lên, cần câu đã làm không khí nổ tung, tạo thành một vụ nổ âm thanh.

Trác Khang vô cùng khâm phục: "Thực lực của cậu Ngô đúng là vượt xa tôi!"
Ngô Bình nói: "Cần câu này khá tốt, chúng đi tới ao cá thử xem".

Trong khu biệt thự Tử Ngọc có một ao cá rất lớn, trong đó nuôi mấy nghìn con cá, vô cùng đa dạng.

Ngô Bình đứng trước ao cá.

Phương pháp câu cá của anh rất đặc biệt, cần câu vừa chạm vào mặt nước đã hiện ra từng đợt sóng.

Cá trong ao cũng sợ hãi, tháo chạy khắp nơi.

Ngay lúc này, Ngô Bình khẽ rung sợi dây, trên mặt nước liền có một con rồng nước xuất hiện.

Nó lượn quanh rồi vọt lên khung trung, người to như cái xô nước, trong cột nước có mấy chục con cá lớn nhỏ đang cố gắng giãy giụa.

Ngay lúc này, Ngô Bình giật sợi dây, một con cá nặng hơn hai cân liền được câu lên, rơi thẳng dưới chân anh.

Đường Tử Di lập tức khen hay, Trác Khang cũng vô cùng thích thú: "Giỏi quá! Không ngờ cậu Bình lại có kỹ thuật tuyệt vời như vậy!'
Ngô Bình vừa tung ra một chiêu võ trong Thiên Địa Huyền Hoàng quyết tên là Quỷ Thần Kình.


Chiêu này chú trọng sức mạnh, khi luyện đến đỉnh điểm thì sức mạnh phát ra đến cả quỷ thần cũng không thể lường được.

Trước kia vì nâng cao trình độ châm cứu mà anh đã luyện Quỷ Thần Kình.

Tuy vẫn chưa đạt đến trình độ đỉnh cao nhưng dùng nó để câu cá thì không thành vấn đề.

Ngô Bình vẫn chưa hài lòng, anh liền dùng ao cá để tiếp tục luyện Quỷ Thần Kình, luyện suốt ba tiếng đồng hồ.

Anh tiến bộ rất rõ ràng, bây giờ anh chỉ cần khẽ giật sợi dây là đã có thể đánh ngất con cá nặng bảy tám cân, sau đó vớt lên bờ.

Vào giờ nghỉ buổi trưa, Trác Khang chuẩn bị cơm nước.

Ngô Bình vừa ăn vừa suy nghĩ, anh nói với Trác Khang: "Buổi chiều ông bắt mấy con lươn lớn tới đây, tôi cần phải luyện tập".

Con cá chình hoa đó có hình dáng giống lươn, còn được gọi là vua lươn.

Ngô Bình dùng lươn để luyện tập đúng là vô cùng thích hợp.

Trác Khang có thế lực rất lớn, tìm mấy con lươn lớn không hề khó.

Thế là họ còn chưa ăn cơm trưa xong mà đã có mấy trăm con lươn dài hơn một mét được thả vào ao cá để cho Ngô Bình luyện tập.

Buổi chiều, cây cần câu được Ngô Bình sử dụng tới trình độ xuất thần, thậm chí anh còn sử dụng chiêu Ngũ Long Thánh Quyền.

Sau khi luyện hơn một tiếng đồng hồ, dưới chân anh đã có mấy chục con lươn lớn bị đánh ngất.


Luyện được hai tiếng rưỡi thì Ngô Bình bất ngờ phát hiện ra, Quỷ Thần Kình của anh đã tiến bộ rất nhiều! Cần câu rất dài, rất khó sử dụng đã khiến Quỷ Thần Kình của anh đạt đến giai đoạn tiểu thành!
Quỷ Thần Kình đạt đến tiểu thành, anh liền bỏ cần câu xuống ngồi xuống cạnh ao cá, ngồi khoanh chân điều hòa lại hơi thở.

Trác Khang không dám làm phiền, liền ngồi nói chuyện phiếm với Đường Tử Di.

Đường Tử Di nói: "Ông chủ Trác cũng là cao thủ cảnh giới Khí, ông thấy thực lực của Ngô Bình thế nào?"
Trác Khang suy nghĩ rồi nói: "Nội lực đã đạt đến trình độ xuất thần, chắc chắn là cao thủ luật động.

Tuy tôi đã có thể phóng chân khí ra bên ngoài nhưng nếu thực sự đánh nhau thì chưa chắc đã là đối thủ của cậu ấy".

Đường Tử Di vô cùng kinh ngạc, cô ấy không ngờ Ngô Bình lại mạnh như vậy!
Trác Khang nhìn cô ấy, cười nói: "Cô Đường phải nắm bắt cơ hội, cậu Ngô là người vô cùng xuất chúng, nếu cô chậm chân thì sẽ có cô gái thông minh khác ra tay trước đấy".

Đường Tử Di mỉm cười: "Chúng tôi chỉ là bạn bè, không như ông nói đâu".

Trác Khang cũng cười: "Nhà họ Đường các người vô cùng kiêu ngạo, có lẽ sẽ không coi trọng người trong giang hồ như cậu Bình.

Nhưng rồi nếu có một ngày cậu Ngô trở thành tông sư cảnh giới Thần thì sao?"
Người Đường Tử Di run lên: "Ngô Bình sẽ trở thành tông sư sao?"
Trác Khang lạnh nhạt nói: "Tối qua lúc uống rượu xong cô có biết thầy tôi đã đánh giá cậu Ngô thế nào không?"
Đôi mắt đẹp của Đường Tử Di khẽ chớp: "Ông ba Từ đánh giá thế nào?"
"Thầy tôi nói rằng tương lai của cậu Ngô vô cùng rộng mở, rồi sẽ vượt qua cả thầy.

Nói trắng ra thì sau này cậu ấy có cơ hội trở thành đại tông sư tiên thiên!"
Đường Tử Di rất kinh ngạc: "Đại tông sư tiên thiên!"
Trác Khang gật đầu: "Tỉnh J của chúng ta suốt trăm năm nay chỉ có một vị đại tông sư cảnh giới tiên thiên là Quân Vô Tướng, vang danh cả ba tỉnh.

Giờ ông ấy đã về ở ẩn, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn đó.

Mỗi khi có dịp lễ thầy tôi đều lên núi thăm hỏi".

Đường Tử Di bật cười: "Ngày xưa tôi chạy trốn vì không muốn kết hôn, hoảng loạn chạy lung tung thế là được ông ấy cứu, ai mà ngờ được ông ấy lại là nhân vật tầm cỡ như thế chứ?"

Trác Khang nói: "Nếu tôi thắng trận cá cược tối nay thì thế giới ngầm ở Vân Kinh sẽ được yên bình ba năm.

Nếu tôi thua thì sẽ có một cuộc chiến ác liệt xảy ra".

Đường Tử Di nói: "Ngô Bình có chắc là sẽ thắng không?"
"Dù có chắc hay không thì tôi cũng chỉ có thể dựa vào cậu ấy", Trác Khang lạnh nhạt nói.

Lúc hoàng hôn, Ngô Bình ngưng ngồi thiền.

Chiều nay cuối cùng anh cũng đã khơi thông kinh mạch cấp hai ở bên cánh tay trái và vai trái.

Như vậy thì chân khí ở hai cánh tay và hai vai của anh đã vô cùng tràn đầy, phần thắng cũng lớn hơn.

"Khi nào trận cược bắt đầu?", anh hỏi.

Trác Khang vội chạy tới, nói: "Cậu Ngô, bảy rưỡi tối nay bắt đầu, còn một tiếng nữa".

"Xuất phát đi", Ngô Bình lạnh nhạt nói.

Đường Tử Di muốn đi trải nghiệm, thế nên cũng đi theo.

Bảy tám chiếc xe và mấy chục người liền đi về hướng vịnh Bạch Long.

Sông Bạch Long là một nhánh của sông cả, nước chảy khá chậm, nhìn từ trên núi xuống nó tựa như một con rồng trắng.

Sông Bạch Long có rất nhiều nơi hợp cho việc câu cá, nhưng nơi nổi tiếng nhất chính là "hồ Dã Lang".

Bình thường vào lúc này bên hồ Dã Lang sẽ có rất nhiều người câu cá, nhưng hôm nay lại yên tĩnh vô cùng, chỉ có một người đang đứng trước hồ.

Ở chỗ mấy chục mét đằng sau người đó có mười mấy chiếc xe, còn dựng cả lều trại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận