Thần Y Trở Lại


Lãnh Như Yên sáng mắt nói: “Anh Ngô có công phu thâm hậu quá!”
Ngô Bình cười nói: “Cô muốn học không? Sau này tôi sẽ dạy cho!”
Lãnh Như Yên mừng rỡ: “Thật không ạ? Cảm ơn anh!”
Bụp!
Sau đó, cửa bị đạp đến mức rơi luôn xuống đất uỳnh một tiếng.

Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi, miệng ngậm xì gà bước nhanh vào.

Ông ta không cao, tướng mạo cũng bình thường, nhưng có phong cách bặm trợn, khí chất này đủ khiến những người nhát gan sợ hết hồn vía.

Có cả chục người đi theo sau ông ta, ai cũng là cao thủ cả, trong đó có hai người ở cảnh giới Khí.

Trông thấy ông ta, Đinh Sâm gào lên: “Bố ơi, bố mau giết nó đi! Nó bắt con uống nước tiểu, hu hu…”
Đinh Sâm khóc lóc thảm thương, chỉ muốn giết Ngô Bình ngay lập tức, chỉ mong anh chết càng thảm càng tốt.

Người đàn ông đó chính là Trác Khang, ông ta liếc nhìn con trai mình rồi tỏ vẻ ghét bỏ mắng: “Thằng vô dụng!”
Ông ta phớt Đinh Sâm rồi đi về phía Ngô Bình, sau đó ngồi xuống đối diện anh, còn người của ông ta thì bắt đầu thu dọn hiện trường, ngoài Lư Tuấn Phi và Tô Văn ra thì những người còn lại đều bị đuổi đi hết.

Người đàn ông thở ra một làn khói rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình: “Biết tôi là ai không?”
“Có, ông la Trác Khang, đồ đệ của ông ba nhà họ Từ”, Ngô Bình biết, đồng thời cũng đang quan sát Trác Khang.

Không ngờ Trác Khang này cũng là cao thủ cảnh giới Khí, hơn nữa chắc đã đạt đến trình độ Luật Động rồi.

Trác Khang nghiến răng nói: “Nếu biết thì sao cậu vẫn dám động tới con trai tôi? Cậu chán sống rồi à?”
Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với con trai ông, là cậu ta gây sự với tôi trước.

Tôi chưa giết cậu ta đã là nể mặt ông lắm rồi”.

Trác Khang bật cười: “Nể mặt tôi ư?”

Ông ta gật gù nói: “Cậu tưởng có chút tu vi này thì có thể đè đầu cưỡi cổ tôi hay sao?”
Lư Tuấn Phi vội đi tới nói: “Ông Trác, tôi cũng có lỗi trong chuyện này, lẽ ra tôi không nên cho hạng người như Ngô Bình tham gia vào buổi tiệc hôm nay”.

Trác Khang liếc nhìn Lư Tuấn Phi rồi nói: “Cậu Lư nói thế là khách sáo rồi, nhà cậu đồng ý nhượng hai mươi phần trăm cổ phần của sơn trang Thái Khang cho tôi thì chúng ta là người một nhà rồi, không cần khách sáo vậy đâu”.

Lư Tuấn Phi cười nói: “Được hợp tác với ông Trác là vinh hạnh của nhà họ Lư tôi”.

Trác Khang gật đầu rồi lại nói với Ngô Bình: “Nể tình cậu cũng là cao thủ cảnh giới Khí, tôi cho cậu tự xử đấy!”
Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Chờ thêm một lúc nữa đã”.

Trác Khang ngẩn ra: “Chờ cái gì?”
“Chờ một người!”, Ngô Bình đáp.

Trác Khang cười lạnh: “Dù ai đến thì cậu cũng phải chết thôi”.

“Thật không?”
Chợt có một giọng nói đầy nội lực và giận dữ vang lên ở bên ngoài.

Trác Khang lạnh mặt, lập tức run rẩy như chuột thấy mèo, ông ta đứng bật dậy nói: “Sư phụ, sao người lại đến đây ạ?”
Người mới tới chính là Từ Quý Phi.

Trác Khang đi ra rồi quỳ xuống đất, sau đó nịnh nọt: “Sư phụ, sao người tới mà không báo trước, người cần đồ đệ làm việc gì vậy ạ?”
Từ Quý Phi mặc kệ Trác Khang, mà đi thẳng tới chỗ Ngô Bình, sau đó cười nói: “Chú em, khiến chú chê cười rồi.

Cảm ơn chú đã nể mặt anh mà không dạy dỗ Trác Khang”.

Bấy giờ, Ngô Bình mới đứng lên rồi nói: “Anh ba quá lời rồi!”
Anh ba?
Trác Khang nghệt mặt ra, sao Ngô Bình lại gọi sư phụ ông ta là anh ba, có chuyện gì vậy?
Lư Tuấn Phi cũng biến sắc mặt.


Từ Quý Phi lườm đệ tử của mình rồi lạnh giọng nói: “Bố và con gái của tôi đều được cậu Ngô đây cứu, mà anh định giết cậu ấy à? Anh định giết ân nhân của nhà họ Từ tôi hả?”
Trác Khang run lẩy bẩy rồi vội quỳ xuống đất: “Sư phụ, đồ nhi không biết, nếu biết thì nào dám ạ”.

Sau đó, ông ta ngoảnh sang dập đầu với Ngô Bình: “Cậu bạn đã cứu bố và con gái của sư phụ tôi, xin nhận của Trác Khang ba lạy”.

Cộp cộp cộp.

Trác Khang không chút do dự mà dập đầu ba cái, khiến mặt đất rung lên.

Ngô Bình thấy thế thì thờ ơ nói: “Chữa bệnh cứu người là trách nhiệm của thầy thuốc, ông không cần cảm ơn”.

Từ Quý Phi lạnh lùng nói: “Không ra làm sao cả, đứng dậy đi!”
Bấy giờ, Trác Khang mới dám đứng dậy rồi chắp tay với Ngô Bình: “Xin lỗi, mong cậu tha thứ cho tôi”.

Nói rồi, ông ta đi tới cạnh Đinh Sâm rồi đá cho gã mấy phát, mắng: “Thằng khốn này! Sao tao lại đẻ ra cái loại như mày chứ, tao phải đánh chết mày!”
Ngô Bình biết ông ta đang làm trò, chứ có ai đánh chết con đẻ của mình chứ.

Đinh Sâm khóc lớn: “Bố ơi, sao bố lại đánh con, bố phải đánh nó chứ…”
Từ Quý Phi lạnh băng nói: “Đừng có hỗn!”
Trác Khang vội thu tay lại rồi gãi đầu nói: “Sư phụ, người xem giờ đồ nhi phải làm gì ạ?”
Từ Quý Phi nhìn sang Ngô Bình: “Chú em, chú muốn sao?”
Ngô Bình xua tay: “Thôi bỏ đi, chuyện nhỏ ấy mà.

Nhưng em có vài chuyện muốn hỏi cậu Đinh đây”.

Trác Khang lập tức nói: “Thằng kia, cậu đây có chuyện muốn hỏi, trả lời cho thành thật vào”.


Đinh Sâm rất sợ Trác Khang nên đành khóc lóc gật đầu.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện hôm nay có liên quan đến cậu không?”
Lư Tuấn Phi vội đáp: “Chuyện gì cơ, tôi có biết gì đâu”.

Ngô Bình lại nhìn sang Tô Văn: “Cậu cũng thế à?”
Tô Văn tái mặt, ả không phải kẻ ngốc nên biết địa vị của Ngô Bình hình như còn cao hơn cả Trác Khang, vì vậy ả không dám nói dối: “Là Lư Tuấn Phi bảo tôi làm vậy, cậu ta còn cho tôi năm trăm nghìn, rồi dạy tôi cách làm nữa”.

Ngô Bình thầm thở dài, quả nhiên là Lư Tuấn Phi.

Lư Tuấn Phi biến sắc mặt rồi tức giận nói: “Cô nói linh tinh gì thế hả? Tôi bảo cô làm thế bao giờ?”
Tô Văn nói ngay: “Là cậu chứ ai! Tôi vẫn còn giữ ảnh cậu chuyển khoản cho tôi đây này, chính cậu bảo tôi tiếp cận Ngô Bình để gây mẫu thuẫn cho Ngô Bình và Đinh Sâm”.

Trác Khang nổi điên, túm cổ Lư Tuấn Phi rồi lạnh giọng hỏi: “Thằng khốn này, mày định làm gì hả?”
Lư Tuấn Phi tái mặt rồi run rẩy đáp: “Ông Trác, tôi không có”.

Chát!
Trác Khang tát cho Lư Tuấn Phi một cái, làm răng của anh ấy muốn rụng hết, sau đó còn đánh Lư Tuấn Phi bay ra xa.

Ông ta lạnh lùng nói: “Hoá ra là mày bày trò, hôm nay tao phải phế mày”.

Lư Tuấn Phi biết không giấu được nữa nên đành nói thật: “Ông Trác, tôi chỉ định dạy cho Ngô Bình một bài học thôi, tôi cũng không ngờ chuyện lại thành ra thế này”.

Trác Khang cau mày: “Dạy cho Ngô Bình một bài học ư? Mày có thù oán với người ta à?”
Ngô Bình nói: “Chúng tôi chẳng những không có thù oán, mà còn là anh em tốt của nhau.

Chính tôi đã giúp nhà họ Lư giải quyết vụ bị ma ám ở sơn trang Thái Khang”.

Trác Khang giật mình: “Ra là cậu giúp, tôi bái phục!”, đây là câu nói thật lòng của ông ta, vì Trác Khang cũng biết chuyện của sơn trang Thái Kháng, vậy mà Ngô Bình có thể giải quyết được, chứng tỏ anh rất giỏi.

Ngô Bình nhìn Lư Tuấn Phi: “Lư Tuấn Phi, tôi coi cậu như anh em, tại sao cậu lại hại tôi?”
Lư Tuấn Phi lạnh giọng nói: “Anh đừng giả vờ giả vịt nữa! Đường Tử Di chỉ thích anh, dạo này tôi phát điên lên vì theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy chẳng thèm đoái hoài đến tôi, không tại anh thì tại ai?”
Ngô Bình lắc đầu: “Cậu theo đuổi Đường Tử Di là chuyện của cậu, liên quan gì đến tôi?”
“Nếu anh sa sút, hay chết rồi thì biết đâu cô ấy lại chấp nhận tôi thì sao?”, Lư Tuấn Phi lạnh giọng nói với vẻ điên cuồng.


Chát!
Trác Khang lại giáng cho anh ấy một cái bạt tai nữa rồi nói: “Mày dám làm thế với ân nhân của mình à, trên đời này tao khinh nhất là hạng người như mày!”
Lư Tuấn Phi bị đánh cho thừa sống thiếu chết, hộc ra cả máu tươi.

Trác Khang chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô, xin lỗi cậu, Đinh Sâm bị thằng này lợi dụng thôi”.

Ngô Bình: “Chuyện qua rồi!”
Anh đi đến cạnh Đinh Sâm rồi rút kim châm cứu ra.

Đinh Sâm lập tức đứng bật dậy rồi nhấc một cái ghế lên định đập vào người Lư Tuấn Phi: “Thằng chó, mày dám tính kế tao à, ông đập mày chết”.

Lư Tuấn Phi lại bắt đầu kêu oai oái, chẳng mấy chốc đã bị đập gãy hai chân.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng gào thét còn tưởng giọng của Ngô Bình, Tôn Tinh lắc đầu cười nói: “Phen này thì anh ta chết chắc rồi”.

Triệu Kỳ Lượng thở dài một hơi: “Ngô Bình hà tất phải làm vậy, uống nước tiểu thôi, chứ có chết được đâu”.

Vương Kiêu Đằng khoái chí nói: “Ai bảo nó ra vẻ, chết cũng đáng!”
Đinh Sâm đánh sướng tay rồi thì Lư Tuấn Phi cũng đã bất tỉnh.

Từ Quý Phi nói: “Chú em, anh xin lỗi chú chuyện hôm nay.

Thế này đi, để anh bảo Trác Khang bồi thường cho chú”.

Ông ba đã ra mặt thì Ngô Bình không thể từ chối được: “Bồi thường thì thôi, mọi người không đánh thì không quen nhau, uống vài chén là được rồi”.

Trác Khang mừng rỡ nói: “Đúng đúng, đi uống thôi”.

Ba bọn họ cùng đám đàn em rời khỏi nhà của Lư Tuấn Phi.

Thấy Ngô Bình vẫn lành lặn đi ra ngoài, hơn nữa còn cười nói với Trác Khang, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Tôn Tinh lắp bắp: “Không thể nào… Chuyện gì thế này?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui