Khoảng một tuần trước, Từ Chân Chân đột nhiên không thiết tha ăn uống, ngày nào cũng nhốt mình trong phòng sách, có hôm đêm cũng không ngủ.
Ban đầu, Từ Quý Phi không để tâm, cứ tưởng con gái mình bị đau dạ dày, hơn nữa ông ấy là tông sư cảnh giới Thần nên chỉ thoáng nhìn là biết sức khoẻ của con gái mình không làm sao, rõ ràng cô bé vẫn khoẻ mạnh bình thường.
Ba hôm sau, tinh thần của Từ Chân Chân bắt đầu trở nên hoảng loạn, mắt cô ấy trợn trừng, ai nhìn cũng thấy là có vấn đề.
Bấy giờ, Từ Quý Phi mới cuống lên mời các bác sĩ đến khám, nhưng mãi mà vẫn không có kết quả gì.
Thấy tinh thần của Từ Chân Chân ngày một sa sút, cơ thể cũng gầy yếu, Từ Quý Phi vô cùng xót xa.
Cho tới hôm nọ, ông ấy nghe nói có một người thanh niên đã chữa khỏi bệnh cho bố mình nên mới nhờ Ngô Bình đến khám cho Từ Chân Chân.
Vì thế, ông ấy đã gọi cho em trai mình là ông tư để xin số điện thoại của Ngô Bình, sau đó gọi cho anh.
Nghe Từ Quý Phi nói xong, Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Bệnh nhân đâu ạ?”
Từ Quý Phi chỉ tay vào phòng sách: “Vẫn ở trong phòng sách, tôi rầu hết cả người”.
Có thể khiến một tông sư cảnh giới Thần buồn bã đến mức này thì chuyện quả thực nghiêm trọng rồi.
Ngô Bình: “Tôi vào trong được không?”
Từ Quý Phi gật đầu, ông ấy đi đến trước cửa phòng sách rồi gõ cửa: “Chân Chân, bố dẫn một người bạn đến gặp con này”.
Một lúc sau, có một giọng nói yếu ớt vang lên: “Vào đi!”
Từ Quý Phi mở cửa, Ngô Bình nhìn thấy một phòng sách mang phong cách cổ xưa trên tường treo đầy chữ viết của những người nổi tiếng.
Có một cô thiếu nữ đang ngồi sau bàn sách, cô bé khoảng 15 tuổi, trông rất xinh đẹp, mái tóc dài, đôi mắt to tròn.
Dù có người bước vào, nhưng cô bé không thèm chú ý, mà vẫn dán mắt lên một cuốn sách cổ trên bàn.
Từ Quý Phi nói: “Từ nhỏ, Chân Chân đã thích sưu tầm sách cổ, sách ở đây đều là tôi thu thập cho con bé”.
Ngô Bình quan sát Từ Chân Chân bằng con mắt nhà nghề của bác sĩ, anh phát hiện sức khoẻ của cô bé vẫn bình thường, nhưng tinh thần thì có vấn đề lớn.
Nếu cứ để thế này thì e cô bé sẽ bị trầm cảm mất.
Rất nhiều bệnh án lướt qua đầu Ngô Bình, nhưng anh vẫn chưa tìm thấy một tiền lệ nào trước đó.
Anh mỉm cười bước đến gần bàn rồi nhìn cuốn sách cổ, nói: “Chân Chân, em đang đọc sách gì thế?”
Từ Chân Chân gật sách lại rồi hờ hững đáp: “Sách của một tài tử ở thời Minh, đây là sách do ông ấy viết, trên đời chỉ có một cuốn duy nhất thôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Chắc ông ấy giỏi lắm nhỉ!”
“Đương nhiên, ba tuổi ông ấy đã biết đọc rồi, lên bốn thì biết viết, mười tuổi thi đậu tú tài, mười lăm tuổi thì làm cử nhân.
Tiếc là sức khoẻ của ông ấy không tốt nên vài năm sau đã qua đời rồi, nếu không chắc chắn ông ấy sẽ đỗ đạt cao lắm”.
Trong lúc Từ Chân Chân nói chuyện, Ngô Bình đã khởi động con mắt xuyên thấu để nhìn cuốn sách cổ, nhưng anh không phát hiện ra điểm đáng ngờ nào, vậy rốt cuộc vấn đề ở đâu đây?
Bỗng Ngô Bình nhớ đến một bệnh án, có một cô gái sau khi nhìn thấy ảnh của một tài tử xong thì ngày nhớ đêm mong, không thiết ăn uống, tình trạng cũng tương tự như Từ Chân Chân.
Anh cười nói: “Vậy thôi anh không làm phiền em nữa”.
Anh ra hiệu cho Từ Quý Phi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng sách lại.
Từ Quý Phi vội hỏi: “Cậu Ngô, cậu phát hiện ra điều gì không?”
Ngô Bình gật đầu: “Có một chút manh mối, nhưng tôi chưa chắc lắm”.
Anh kéo một chiếc ghế đến gần cửa phòng sách, sau đó ra hiệu cho Từ Quý Phi giữ im lặng.
Từ Quý Phi thấy kỳ lạ, không biết đây là kiểu chữa trị gì, nhưng vẫn phối hợp với Ngô Bình không nói gì hết.
Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Bình thấy trong phòng im ắng, anh lập tức khởi động con mắt xuyên thấu để quan sát Từ Chân Chân ở bên trong.
Lúc này, anh thấy Từ Chân Chân đang nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt cô bé mơ màng, gương mặt thì mỉm cười dịu dàng.
Anh đã nhìn thấy giấc mộng của Từ Chân Chân, cô đang vui đùa với một cậu thiếu niên anh tuấn, hai người cười nói vui vẻ.
Đây chính là một năng lực khác của đôi mắt xuyên thấu, có thể nhìn thấy cả giấc mơ của người khác.
“Biết ngay mà”, Ngô Bình sáng mắt lên.
Từ Quý Phi hỏi ngay: “Cậu Ngô, cậu biết gì cơ?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi có thể chữa được bệnh của cô nhà”.
Dứt lời, anh mở cửa phòng sách ra rồi đi vào gọi to: “Từ Chân Chân!”
Từ Chân Chân đang mơ màng thì lập tức giật bắn mình, cô bé đã hoàn toàn tỉnh táo.
Ngô Bình bước tới điểm vào mi tâm của cô bé, đồng thời bấm tay niệm thần chú, sau đó anh bắt đầu khua múa tay trước mặt cô bé.
Đôi mắt của Từ Chân Chân lại trở nên mơ màng, một lát sau Từ Chân Chân đã bị Ngô Bình thôi miên.
Thủ thuật thôi miên thường được dùng trong điều trị tâm lý, cách này mang lại hiệu quả rất cao.
Sau khi thôi miên Từ Chân Chân xong, Ngô Bình thì thầm bên tai cô bé, sau đó anh búng ngón tay nói: “Tỉnh!”
Từ Chân Chân mở choàng mắt, sau đó cau mày nói: “Đói quá!”
Từ Quý Phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Biết đói là tốt rồi, con muốn ăn gì, để bố nấu cho”.
Từ Chân Chân đáp: “Con muốn ăn một bữa hoành tráng, mình ra ngoài ăn đi”.
“Được được, ra ngoài ăn”, Từ Quý Phi cười lớn, biết con gái mình đã bình thường trở lại rồi.
Từ Quý Phi mời Ngô Bình đi cùng, nhưng anh đã từ chối vì lát nữa còn đi gặp Lư Tuấn Phi.
Lúc tài xế chuẩn bị xe, Từ Quý Phi nhỏ giọng nói: “Cậu Ngô, con gái tôi đã bình thường hẳn chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Rồi, thậm chí cô bé đã quên luôn tài tử kia rồi.
À, ông hãy cất hết các cuốn sách cổ kia đi, đừng cho cô bé đọc nữa”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...