Thần Y Trở Lại


Cậu thanh niên để đầu đinh đã nhìn Ngô Bình bằng con mắt khác nên cũng nói: “Y thuật của thần y Ngô thật khiến người khác phải ngưỡng mộ”.

Ông Bao cũng đã bình tĩnh trở lại, Ngô Bình rất tôn trọng ông ta nên chắp tay nói: “Ông Bao, ban nãy mải cứu người nên tôi có gì nói đấy, đắc tội với ông rồi”.

Ông Bao cười phá lên: “Thần y Ngô có lòng tốt như vậy thì đắc tội gì chứ? Lối tư duy của cậu khiến tôi được mở mang tầm mắt, đáng ra tôi phải cảm ơn cậu mới đúng”.

Ngô Bình: “Ông Bao chỉ không chú ý đến chiếc giường thôi, nếu không chắc chắn cũng nhận ra vấn đề”.

Thấy Ngô Bình khiêm tốn như vậy thì ông Bao cũng thấy quý anh: “Cậu Ngô, hôm khác chúng ta sẽ gặp mặt để đàm đạo nhé, tôi muốn thỉnh giáo cậu về Tam Dương Thăng Long Châm”.

Ngô Bình đồng ý ngay: “Được thôi, được so tài y thuật với ông Bao là vinh hạnh của tôi”, hai người nhanh chóng trao đổi số điện thoại.

Sau đó ông Bao người đàn ông trung tuổi ra về, các bác sĩ khác cũng giải tán hết, cổng nhà họ Từ lập tức yên ắng.

Ông tư xua tay, quản gia nhanh chóng bê một chiếc khay đến, bên dưới lớp vải đỏ có một phòng thư chứa một tờ chi phiếu ở bên trong.

“Cậu Ngô, đây là năm trăm nghìn phí khám bệnh, mong cậu nhân cho”.

Lý Quảng Long vội nói: “Ông tư, ông làm vậy là không nể mặt tôi rồi, tiền nong gì chứ!”
Ông tư cười nói: “Quảng Long, đây là phí khám bệnh của cậu Ngô, liên quan gì đến anh.


Vả lại, tôi đã nghe nói về chuyện của anh rồi, Tào Vọng đòi giết anh đúng không?”
Lý Quảng Long thở dài đáp: “Ông tư, nếu không cùng đường thì tôi cũng không dám tới phiền ông đâu”.

Ông tư gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Tào Vọng, cứ để đấy cho tôi”.

Lý Quảng Long mừng rỡ rồi chắp tay nói: “Cảm ơn ông tư!”
Ông tư ngoảnh sang Ngô Bình: “Cậu Ngô còn trẻ mà đã giỏi vậy rồi, thật khiến người ta bái phục.

Sau này, có gì chắc phải phiền cậu giúp cho”.

Ngô Bình: “Là trách nhiệm của thầy thuốc thôi, ông tư cứ quá lời”.

Sau khi rời khỏi nhà họ Từ, Ngô Bình và Lý Quảng Long lên xe, Lý Quảng Long hăm hở cười nói: “Chú em, hôm nay chú lại cứu anh một mạng nữa rồi”.

Ngô Bình ngập ngừng một lát rồi nói: “Em đến tỉnh tìm anh là có chuyện muốn nhờ, anh còn nhớ nhà họ Cung mà em kể không?”
Nụ cười trên mặt Lý Quảng Long tắt ngúm: “Nhà họ Cung mạnh phết đấy, nhưng chú đừng lo, việc của chú cũng như của anh.

Nếu nhà họ Cung dám làm gì chú thì Lý Quảng Long anh sẽ xử lý họ đầu tiên”.

Ngô Bình: “Nếu là chuyện giang hồ thì em không sợ.

Em chỉ lo nhà họ Cung quá đáng, động đến người nhà của em thôi”.

Suy nghĩ một lát, Ngô Bình lại nói: “Anh chuyển lời đến nhà họ Cung hộ em, nếu họ dám vượt quá giới hạn của em, em sẽ cho cả nhà họ bay màu luôn”.

Ngô Bình nói rất bình thường, nhưng Lý Quảng Long lại căm phẫn rồi nói: “Để đó anh chuyển lời cho, anh cũng sẽ cảnh cáo họ, nếu họ dám động vào chú thì có nghĩa là cũng gây thù chuốc oán với anh”.

Sau đó, anh ta cười nói: “Này, anh chuẩn bị cho chú mấy cô em bốc lửa lắm, tối nay cứ hưởng cho đã nha!”
“Anh thôi đi”, Ngô Bình nói ngay: “Em đi cùng em gái đấy”.

Lý Quảng Long gãi đầu: “Thì sao, anh sẽ bảo chị dâu chú để mắt tới Ngô Mi, còn anh em mình ra ngoài hưởng thụ”.

Ngô Bình từ chối luôn: “Thôi, để hôm khác”.

Lý Quảng Long gật đầu: “Ừ, tuỳ chú, tối nay đi uống thôi vậy”.

Tối đó, vợ của Lý Quảng Long đã dẫn theo con trai của họ đến một khách sạn lâu đời để tiếp đãi hai anh em Ngô Bình.


Vợ Lý Quảng Long mới hơn ba mươi tuổi, trông rất xinh đẹp và quý phái.

Con trai của họ 12 tuổi, là một cậu bé tinh nghịch, không chịu ngồi yên một chỗ.

Mọi người ngồi vào chỗ xong, Lý Quảng Long cười nói: “Con trai, chào chú Ngô đi”.

Cậu bé chớp mắt nói: “Cháu chào chú Ngô, cháu là Lý Thiếu Long”.

Lý Quảng Long cười phá lên: “Chú em, thằng nhóc này lanh lắm, nhưng hơi bướng, với cả học dốt hệt anh”.

Vợ của Lý Quảng Long liếc mắt nói: “Hay lắm đấy mà còn khoe, thành tích toàn đội sổ, tôi cũng đến điên mất thôi”.

“À, chị dâu chú tên là Đinh Vi.

Bà xã, đây là chú em thân thiết của anh, tên là Ngô Bình, chú ấy đã cứu mạng anh hai lần đấy! Chuyện của Tào Vọng lần này cũng nhờ công của chú ấy”.

Đinh Vi là cô chủ của nhà họ Đinh ở tỉnh, nhà họ Đinh làm đại lý cho mấy chục thương hiệu sa sỉ phẩm và mấy hãng xe sang.

Lý Quảng Long có được thành tựu như ngày hôm nay cũng nhờ công của gia đình bên vợ.

Đinh Vi đứng dậy rồi cười nói: “Chú Ngô, chú đã cứu anh nhà chị hai lần, chị kính chú một ly”.

Đinh Vi rất thẳng thắn, tửu lượng cũng cao nên uống cạn ly rượu ngay.

Ngô Bình thấy thế thì cũng đành bấm bụng uống cạn rồi nói: “Chị dâu khách sáo quá, em với anh Long thân nhân nên giúp đỡ là chuyện bình thường”.

Lý Quảng Long cười lớn: “Nói hay lắm, làm ly nữa”.


Lúc này, Đinh Vi chợt lấy hai chiếc thẻ trong túi ra, thẻ làm bằng bạch kim nên rất nặng.

Cô ấy đưa một chiếc cho Ngô Bình, một chiếc cho Ngô Mi: “Hai anh em này, nhà chị chuyên kinh doanh mặt hàng sa sỉ phẩm.

Đây là thẻ thông dụng cả nước, hai anh em muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ này, mọi chi phí anh Long sẽ trả hết”.

Lý Quảng Long cười ha hả nói: “Đúng, hạn mức mỗi năm là một trăm triệu.

Nhưng hai anh em cà vừa phải thôi nhé, không anh sạt nghiệp mất”.

Ngô Mi nghe thấy thế thì không dám nhận, nhưng Ngô Bình thì nhận luôn: “Cảm ơn chị dâu”.

Thấy anh mình nhận rồi, bấy giờ Ngô Mi mới dám cầm rồi cất tiếng cảm ơn.

Mọi người trò chuyện thêm một lúc thì đồ ăn đã tới, nhưng họ chưa kịp động đũa thì đã có người đẩy cửa ra.

Một người đàn ông trung niên tóc ngắn mặc đồ đời Đường màu đen đi thẳng tới chỗ Lý Quảng Long.

Lý Quảng Long trông thấy người đó thì đứng hình rồi lạnh giọng nói: “Tào Vọng, ông đến đây làm gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui