Sau khi xe đi được hơn một tiếng, thầy Triệu nhận được một cuộc gọi.
Sau khi nghe xong mấy câu, anh ta liền biến sắc, thốt lên: "Sao có thể thế được! Rõ ràng chúng tôi đã đăng ký rồi mà, ngay cả mã số thi các người cũng đã gửi cho chúng tôi rồi, sao giờ lại nói là chưa báo lên?"
Bên kia nói: "Việc này thì chúng tôi cũng không rõ, dù sao thì bây giờ chúng tôi phát hiện mọi người báo danh không thành công, e là không thể tham gia cuộc thi lần này."
Thầy Triệu vô cùng sốt ruột, nói: "Thầy ơi, phiền thầy xem lại xem có phải là nhầm lẫn gì không".
"Không thể nào, không thể nhầm được".
Bên kia nói vậy sau đó cúp máy.
Ngô Bình hỏi: "Thầy Triệu, có chuyện gì vậy?"
Thầy Triệu cười khổ: "Không biết có vấn đề gì mà bên ban tổ chức cuộc thi gọi điện tới, bảo là chúng ta vẫn chưa báo danh, thế nên không thể tham gia cuộc thi được".
Ngô Bình nhíu mày: "Chưa báo danh? Không thể nào, tôi đã đăng ký trên trang web chính thức rồi mà, hiển thị đã báo danh thành công".
"Tôi cũng thấy lạ, rõ ràng đã báo danh rồi mà".
Thầy Triệu thở dài liên tục, anh ta vô cùng coi trọng cuộc thi này, bởi vì nếu Ngô Mi đạt thành tích cao thì anh ta cũng nở mày nở mặt.
Cương Tử hỏi; "Cậu chủ, chúng ta có đi tiếp không?"
"Đi!"
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Em gái tôi nhất định phải tham gia cuộc thi này!"
Anh gọi điện cho Lý Quảng Long nói rõ tình hình.
Lý Quảng Long không gì không làm được, chỉ mười phút sau đã có câu trả lời.
"Cậu em à, đã điều tra rõ ràng.
Một nhân viên trong ban tổ chức đã lén lút thay đổi thông tin báo danh, tôi đã bảo họ bổ sung rồi".
Ngô Bình nói: "Cố ý sửa sao?"
"Tôi đã cho người điều tra nguyên nhân rồi, sẽ báo lại cho chú sau.
Phải rồi, chú lên tỉnh thì nhớ đến tìm tôi nhé, tôi nhớ chú chết mất".
Ngô Bình: "Được, tôi nhất định sẽ đến chỗ anh Long chơi".
Cúp máy xong, ánh mắt thầy Triệu liền thay đổi.
Ngô Bình rốt cuộc là ai mà chỉ gọi một cuộc điện thoại đã tra rõ ràng rồi!
Mười phút sau, điện thoại của thầy Triệu vang lên, bên kia nói rằng là do bên họ nhầm lẫn, Ngô Mi đã báo danh thành công, có thể tiếp tục tham gia cuộc thi, hơn nữa còn không ngừng xin lỗi.
Thầy Triệu càng chấn động hơn, cúp máy xong anh ta liền đứng ngồi không yên.
Ngô Mi rất tò mò: "Anh ơi, anh phải đi gặp bạn sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đó là một người tên Lý Quảng Long, anh ta là dân bản địa trên thành phố.
Vừa hay anh có chuyện muốn nói với anh ta, đến lúc đó anh sẽ dẫn em đi".
Ngô Mi: "Vâng ạ".
Nghe thấy ba chữ Lý Quảng Long, người thầy Triệu liền run lên.
Cậu của anh ta đang làm việc trên tỉnh đã nhiều lần nhắc đến Lý Quảng Long, Ngô Bình là bạn của người đó sao?
Cuối cùng xe cũng đi vào trong địa phận trung tâm tỉnh, dừng trước cổng trường thực nghiệm của tỉnh.
Cương Tử đi đỗ xe, Ngô Bình và thầy Triệu đi cùng Ngô Mi đi xem trường thi.
Thời gian thi là từ chín giờ đến mười một giờ sáng, giờ còn hơn một tiếng nữa là đến giờ thi.
Trong trường đã chia ra những khu vực để chờ thi, những học sinh giỏi Toán đến từ các nơi của tỉnh K đều hội tụ ở đây.
Tất nhiên là đến cùng còn có rất nhiều hiệu trưởng, thầy cô.
Mấy người Ngô Bình vừa ngồi xuống là đã thấy Vương Tường và bố của cô nhóc đi vào đại sảnh, ngồi ở chỗ không xa bọn họ.
Thầy Triệu cũng nhìn thấy, liền hô lên đầy nghi hoặc: "Vương Tường đâu có báo danh, cô nhóc đến đây làm gì?"
Ngay lúc này, Lý Quảng Long gọi điện tới, anh ta nói là có một người tên Vương Hiến Sâm đã mua chuộc người của văn phòng khảo thí, người đó còn báo danh cho con gái của Vương Hiến Lâm là Vương Tường.
Nói cách khác, chính Vương Tường đã chiếm suất thi của Ngô Mi, thảo nào cô nhóc lại đến thi.
Ngô Bình nghe xong thì sắc mặt vô cùng khó coi.
Khốn kiếp thật, dám bắt nạt em gái anh à!
Anh đứng dậy đi tới chỗ nhà Vương Tường.
Vương Tường thấy Ngô Bình thì chào hỏi rất bình thản: "Anh Ngô Mi đấy à, Ngô Mi đâu rồi?"
Người đàn ông trung niên sau lưng Vương Tường chỉ nhìn Ngô Bình, không nói gì.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Các người chưa nhận được thông báo à? Vương Tường đã bị hủy bỏ tư cách dự thi rồi".
"Cậu nói linh tinh cái gì đấy!".
Người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đứng lên, sắc mặt bực bội.
Ngô Bình nhìn ông ta: "Ông là Vương Hiến Sâm sao? Chính ông đã mua chuộc người của văn phòng khảo thí, hủy bỏ tư cách dự thi của em tôi rồi đổi thành tên con gái ông sao?"
Người đàn ông đó chính là bố của Vương Tường, Vương Hiến Sâm, kinh doanh về vật liệu xây dựng.
Ông ta biến sắc, vội gào lên: "Sao cậu biết?"
Ngô Bình cười lạnh: "Nếu không muốn người ta biết thì chi bằng đừng làm.
Bây giờ cả nhà các người có thể cút ra khỏi nơi này được rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...