Thần Y Trở Lại


“Sau đó, họ bán số cổ phiếu này ra thị trường, đổi về được hơn 900 tỷ.

Tiếp đó thì Vạn Trung Lương chết, giá cổ phiếu của các công ty thuộc tập đoàn Vạn Hướng cũng sụt giảm, đang từ công ty có giá trị hàng nghìn tỷ thì chỉ còn chưa nổi chục tỷ.

Cuối cùng, những người khác chỉ mất hơn 30 tỷ để mua lại số cổ phiếu ấy, sau đó nhẹ nhàng kiếm được cả đống tiền”.

“Mà nào đã xong, những người này vốn là cổ đông của tập đoàn Vạn Hướng, họ lập tức mở cuộc họp cổ đông rồi chia năm xẻ bảy tập đoàn, lấy hết những gì đáng giá nhất về tay.

Cuối cùng, tập đoàn Vạn Hướng chỉ còn lại nợ nần và cái vỏ trống rỗng”.

Nghe đến đây, Ngô Bình nói: “Vậy tập đoàn Vạn Hướng bị phân chia, bên thanh toán cuối cùng là ngân hàng, những người này đúng là thần thông quảng đại, to gan thật”.

Từ Bá Nhân: “Những người làm kinh doanh thì đâu biết nể nang gì, ai chẳng máu lạnh, khéo đến người thân còn trở mặt với nhau nữa là”.

Đường Tử Di: “Ông Từ, hiện giờ các tài sản đó đều thuộc sở hữu của ngân hàng, dù chúng tôi mua được cũng không liên quan đến tập đoàn Vạn Hướng đúng không?”
Từ Bá Nhân lắc đầu: “Vẫn liên quan chứ, người kế thừa của Vạn Trung Lương vẫn chưa từ bỏ, ông ta còn một cô cháu gái ở nước ngoài, chắc khoảng 21 tuổi gì đó, cô ấy chiếm một phần ba cổ phần của Giang Nam Thành, ngân hàng chỉ có thể bán đấu giá hai phần ba thôi”.

Đường Tử Di ngạc nhiên nói: “Vạn Trung Lương phân chia tài sản từ trước rồi ư?”
Từ Bá Nhân: “Chắc ông ta phạt hiện ra chuyện gì đó nên mới sắp xếp trước, sau đó tặng một phần ba cổ phần của Giang Nam Thành và nhiều sản nghiệp cho cô cháu gái lúc ấy mới mười tuổi tên là Vạn Lộ Khả”.

“Cho nên bất kỳ ai muốn mua Giang Nam Thành đều làm lợi cho Vạn Lộ Khả.

Mà những người khác thì không cho phép chuyện đó xảy ra”.

Advertisement
Đường Tử Di tái mặt nói: “Rốt cuộc họ là người như thế nào, sao lại mạnh đến vậy?”

Từ Bá Nhân: “Có một tổ chức tên là Thần Huy, nghe nói người giàu và có quyền thế nhất thế giới là một thành viên của tổ chức này.

Không ai có thể ngăn cản được việc kinh doanh của tổ chức này, nếu họ muốn kiếm tiền thì không ai cản được.

“Thần Huy?”, Đường Tử Di thở dài một hơi: “Tôi từng nghe nói đến tổ chức này rồi, nhà họ Đường tôi cũng suýt tham gia vào mà.

Nhưng khi ấy nhà tôi còn yếu thế, chưa đủ tư cách làm thành viên của họ”.

Từ Bá Nhân gật gù nói: “Được họ xem xét cho gia nhập là rất vinh hạnh rồi.

Hơn nữa, với thế lực và vị trí hiện giờ của nhà họ Đường thì nếu muốn gia nhập chắc sẽ được ngay thôi”.

Ngô Bình: “Anh Từ, tóm lại là bây giờ nhà họ Đường không nên tham gia vào vụ này phải không?”
Từ Bá Nhân: “Ừ, nó như cái que hàn ấy, ai động vào sẽ bị bỏng ngay”.

Đường Tử Di cười trừ nói: “Thật ra Giang Nam Thành là một dự án rất tiềm năng, bỏ thế này thì tiếc quá”.

Từ Bá Nhân: “Chẳng có gì phải tiếc cả, sau này thiếu gì cơ hội kiếm tiền khác.

Nếu cô thích, có thể xây dựng một Giang Nam Thành khác ở tỉnh K đây này”.

Đường Tử Di cười nói: “Nếu có cơ hội, chúng tôi nhất định sẽ thử”.

Từ Bá Nhân rất bận nên chỉ ngồi thêm một lúc là về, Ngô Bình tiễn ông ấy xuống dưới, sau đó mới trở lên.

Đường Tử Di đầy thất vọng nói: “Không ngờ dự án này lại lắm vấn đề như vậy, thế là mừng hụt rồi”.


“Nhưng ít ra chúng ta đã biết đến Thần Huy và Từ Bá Nhân là một thành viên của tổ chức này”, Ngô Bình nói.

Đường Tử Di kinh ngạc: “Từ Bá Nhân là thành viên của Thần Huy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông ấy chiếm một vị trí quan trọng và rất có quyền thế, ngoài ra còn biết rất tường tận về tổ chức này, có lý do gì mà không gia nhập chứ? Điều quan trọng hơn nữa là em có để ý đến ngữ khí khi ông ấy nói chuyện không? Anh dám chắc đến 90 phần trăm luôn đấy”.

Đường Tử Di chớp mắt hỏi: “Anh cũng muốn gia nhập tổ chức này à?”
“Anh không hứng thú với những gì mình chưa biết, để xem thế nào đã”, Ngô Bình đáp.

Anh không có ác cảm với Thần Huy, nhưng cũng không thấy hứng thú, chỉ thấy tổ chức này rất thần bí và lớn mạnh thôi.

Đường Tử Di thở dài nói: “Dự án tốt thế này mà lại hụt mất”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Nếu em muốn đầu tư để kiếm khoản lớn thì anh có thể giúp, chúng ta cùng thành lập một công ty đầu tư mạo hiểm, được không?”
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Công ty như thế thì nhà em có rồi, sao phải mở riêng làm gì?”
Ngô Bình: “Người ta đầu tư sẽ xem dự án, còn anh thì xem con người”.

Nhắc đến thuật xem tướng, Ngô Bình có thể nhịn được vận mệnh của một người rồi dùng đó để phán đoán dự của người này có khả thi hay không, như vậy sẽ chắc ăn hơn.

Đường Tử Di nghe đến mức ngây ngẩn: “Xem người ư?”
Ngô Bình không giải thích mà cười nói: “Tóm lại em cứ tin anh là được”.

Đường Tử Di suy nghĩ rồi nói: “Em có vốn riêng khoảng 20 tỷ, anh cần bao nhiêu em sẽ chuyển bấy nhiêu”.

Ngô Bình cười nói: “Hai chúng ta mỗi người đầu tư 5 tỷ trước rồi tính tiếp”.

Đường Tử Di đồng ý: “Được, vậy mọi chuyện do anh quyết hết nhé”.


Ngô Bình: “Còn giấy tờ, thủ tục của công ty thì em lo nha”.

“Vâng”, Đường Tử Di nói: “Dự án Giang Nam Thành tan thành mây khói rồi, em về Vân Kinh đây, ở đó vẫn đang bận”.

Đường Tử Di dẫn cấp dưới đi luôn.

Nhà của Ngô Bình ở phố Lệ Thuỷ vẫn đang sửa chữa nên anh ở tạm khách sạn gần đó vài ngày.

Anh vừa đến khách sạn thì nhận được một cuộc gọi từ số lạ, người đó hỏi: “Anh là Ngô Bình à?”
Ngô Bình: “Đúng rồi, ai vậy?”
Người kia: “Đại ca của chúng tôi sắp đến rồi, phiền anh cho tôi biết vị trí hiện tại”.

Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Cô là ai?”
Người kia như kiềm chế cơn giận rồi đáp: “Tôi là thành viên của đội Thiên Thần, tên là Hạ Liên”.

Ngô Bình à một tiếng rồi nói: “Đội trưởng của đội Thiên Thần đến nhờ tôi giải độc hả? Tôi đang ở khách sạn, các người đến đi, nhớ mang theo tiền khám chữa”.

Dứt lời, anh ngắt máy luôn.

Hạ Liên đang ngồi trên chiếc xe chạy trong nội thành: “Tên khốn này, không coi chúng ta ra gì cả, chưa gặp mà đã vòi tiền chữa bệnh rồi”.

Đoàn Long cười nói: “Tên khốn mà cô nói không đơn giản đâu, ông Triệu sắp chết rồi mà cậu ta vẫn cứu được đấy, cậu ta cũng giải độc cho Bạch Tử Quy đó”.

Hạ Liên ngạc nhiên: “Giỏi thế cơ á? Nhưng sao em chưa nghe nói bao giờ?”
Đoàn Long: “Tại cậu ta còn trẻ quá, cứu người cũng ít, nhưng kiểu gì cũng có ngày vang danh thiên hạ”.

Nói đến đây, anh ta thở dài một hơi: “Trong lần hành động vừa rồi, nếu có cậu ta ở đấy thì các anh em ta đã không chết”.

Hạ Liên vội nói: “Anh Long, lúc ấy thì đến thần tiên cũng không làm gì được, anh đừng suy nghĩ nữa”.


Đoàn Long chợt nói: “Tiểu Hạ, tôi bảo cậu ta gia nhập đội mình nhé?”
Hạ Liên ngẩn người: “Mời cậu ta gia nhập ư? Cậu ta đủ tư cách không?”
“Cậu ta đã giết cao thủ cảnh giới Tiên Thiên Lâm Thiên Vương, cô nói xem có đủ tư cách không?”, Đoàn Long nói.

Hạ Liên run lên: “Cái gì? Anh ta đã giết Lâm Thiên Vương ư?”
Đoàn Long: “Tôi cũng mới biết thôi, cậu ta và Từ Quý Phi bắt tay đuổi Chu Phật Sinh đi, sau đó giết đệ tử của ông ta và cả Lâm Thiên Vương”.

Hạ Liên: “Nếu anh ta có thể đánh ngang cơ với tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên thì đáng để chúng ta lôi kéo.

Giờ mình đang thiếu thành viên nghiêm trọng nên rất cần những cao thủ như anh ta”.

Đoàn Long gật đầu: “Hơn nữa, cậu ta còn là người của Thần Võ Ti, điều động cũng dễ”.

Hạ Liên ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh Long, nhưng Thần Võ Ti có chịu cho anh ta đi không?”
Đoàn Long: “Diệp Thiên Tông nợ anh một ơn cứu mạng nên sẽ đồng ý thôi.

Mà Ngô Bình là sư đệ của ông ấy, chắc ông ấy sẽ hiểu đội mình có tương lai hơn Thần Võ Ti”.

Hạ Liên: “Lát gặp Ngô Bình, để em hỏi ướm anh ta”.

Nửa tiếng sau, chiếc xe đã tới khách sạn mà Ngô Bình ở, một đoàn năm người đi tới phòng anh rồi ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên bảy giây thì Ngô Bình mới ra mở, anh đang gặm táo, sau đó quan sát những người này rồi dừng lại ở Đoàn Long đã bị thối rữa một nửa bên mặt: “Anh là đội trưởng của Thiên Thần hả?”
Đoàn Long gật đầu: “Đúng, chào bác sĩ Ngô”.

Ngô Bình tránh sang một bên: “Vào đi”.
Năm người này cùng đi vào, Đoàn Long nói: “Bác sĩ Ngô, phiền cậu xem có chữa khỏi chất độc của tôi được không?”
Ngô Bình vừa gặm táo vừa quan sát gương mặt bị nát của anh ta, sau đó chẹp miệng nói: “Anh bị trúng độc, lại còn là độc cương thi, các người chán sống rồi hay sao mà lại chọc vào cương thi hả?”
Đoàn Long chấn động, Ngô Bình chỉ liếc nhìn một lát mà đã biết anh ta trúng độc cương thi, quả là người tinh tường.
"Đúng là độc cương thi, bác sĩ Ngô còn chữa được không?" trông đoàn Long khá bình tĩnh nhưng thật chất đang rất lo lắng, dẫu sao câu trả lời của Ngô Bình cũng liên quan đến sự sống còn của anh ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui