Ngô Bình dồn hết chân khí vào đôi tay của mình, sau đó một tay anh đỡ chân Chu Nhược Tuyết, tay còn lại thì đỡ ở mắt cá chân cô ấy.
Ngần này tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Chu Nhược Tuyết bị người khác sờ mó chân như vậy, cô ấy đỏ bừng mặt, nhưng chẳng mấy chốc một cơn đau kịch liệt đã xua tan hết sự ngại ngùng, cô ấy đau đớn hét lên rồi rơi nước mắt.
Điều kỳ lạ là sau cơn đau tức thời ấy, mắt cá chân của cô ấy đã dịu hẳn, cơn đau nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự thoải mái.
Ngô Bình quan sát chân của Chu Nhược Tuyết thì thấy da cô ấy trắng nõn, đến ngón chân cũng rất xinh xắn, móng chân thì như chân châu, làn da gần như trong suốt, khiến Ngô Bình có thể nhìn thấy cả mạch máu.
Ngô Bình đã chữa cho Chu Nhược Tuyết xong từ lâu rồi, nhưng vì chân cô ấy quá đẹp nên anh còn muốn nghịch thêm một lúc nữa nên cứ sờ qua nắn lại.
Do không còn đau nữa nên Chu Nhược Tuyết bắt đầu thấy chân mình ngưa ngứa, ban đầu cô còn nhịn được, nhưng sau đó đã cười phá lên.
Hà Tất Sĩ nằm bò dưới đất không nhịn được nói: “Cậu Ngô, cậu có thể ngó tôi một chút được không? Tôi đau sắp chết rồi”.
Nhờ tiếng gào ấy mà Ngô Bình mới nhớ ra vẫn còn một người nữa, anh lưu luyến buông chân Chu Nhược Tuyết ra rồi đi tới cạnh Hà Tất Sĩ.
Anh quan sát cổ tay của ông ấy rồi nâng nó lên.
Rắc, Ngô Bình đã nắn lại khớp cho Hà Tất Sĩ, dù ông ấy đã bị thương ở phần xương và gân, nhưng không quá nặng, về đắp thuốc vài hôm là ổn.
Hà Tất Sĩ lập tức thấy không còn đau nữa, ông ấy ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Sao cậu làm nhanh thế?”
Ban nãy, rõ ràng Ngô Bình nắn chân Chu Nhược Tuyết mãi mới xong, sao tới lượt ông ấy thì lại nhanh thế này?
Ngô Bình đáp: “Tình trạng của cô ấy nghiêm trọng hơn ông, ông chỉ bị chật khớp cổ tay thôi”.
Hà Tất Sĩ sờ lên đầu rồi nói: “Hắn còn đánh vào đầu tôi nữa, không có vấn đề gì chứ?”
Ngô Bình: “Không sao đâu, lát nữa tôi sẽ châm cứu cho ông”.
Hà Tất Sĩ thở phào một hơi rồi vội vàng cảm ơn n.
Nếu hôm nay không có Ngô Bình ra tay thì cả ông ấy và Chu Nhược Tuyết đều xong đời rồi, đúng là quá nguy hiểm!
Chu Nhược Tuyết đã đứng dậy rồi tò mò hỏi: “Anh Ngô Bình, anh luyện võ gì mà loáng cái đã phế tay của hắn được vậy?”
Ngô Bình: “Kim Cương Long Trảo Thủ”.
Chu Nhược Tuyết không biết môn công pháp này nên chỉ biết khen qua loa, sau đó cô ấy đi tới cạnh “bà cụ” rồi lột tóc giả xuống, tiếp đó lấy khăn ướt lau sạch mặt người đó để lộ ra gương mặt thật của hắn.
Hà Tất Sĩ liếc nhìn rồi nói: “Đúng là hắn rồi! Tên khốn này đã giết mấy mạng người, cuối cùng thì cũng bị tóm, gọi điện đi!”
“Vâng!”
Chu Nhược Tuyết gật đầu rồi đi thông báo cho cấp trên.
Ngô Bình nói: “Thanh tra Hà, hai người bận gì thì cứ làm đi, tôi có việc phải đi trước đây”.
Hà Tất Sĩ vội nói: “Ngô Bình, cậu đã giúp chúng tôi một việc lớn, hôm khác tôi sẽ mời cậu đi ăn”, chủ yếu là ông ấy muốn nhờ Ngô Bình châm cứu cho mình, vì dù sao cũng bị tội phạm đánh cho một chưởng vào đầu, ông ấy sợ sẽ để lại di chứng gì đó.
“Được, hẹn gặp lại!”, Ngô Bình xua tay rồi quay người rời đi.
Ngô Bình đi rồi, Chu Nhược Tuyết không kiềm chế được sự hào hứng mà nói: “Thầy ơi, có phải mình lập được công lớn rồi không ạ?”
Hà Tất Sĩ cười hì hì nói: “Tên này là tội phạm quan trọng bị truy nã, hắn đã giết mấy mạng người và khiến 17 người bị thương, trong đó cũng có không ít đồng nghiệp của chúng ta đâu.
Lần này, hắn bị chúng ta tóm được, đương nhiên thầy trò ta lập được công lớn rồi”.
Chu Nhược Tuyết mừng rỡ nói: “Thầy ơi, thế là cảnh hàm của thầy sắp được lên thêm một bậc rồi”.
Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Tất cả là nhờ có Ngô Bình”.
Nhắc đến Ngô Bình, ông ấy chợt cảm thán: “Giờ thầy đã biết thế nào là cao thủ rồi”.
Tim Chu Nhược Tuyết đập thình thịch, cô ấy có cảm giác như đôi tay ấy vẫn đang mơn trớn trên chân mình.
Ngô Bình vừa đến nhà Mãn Đại Võ và đề xuất chuyện mua nhà thì ông ta đã đồng ý ngay, đã thế còn ngỏ ý sẽ lo thu tục giúp anh.
Qua chuyện lần trước, ông ta sợ Ngô Bình lắm rồi, giờ cứ thấy anh là chạy mất dạng.
Mãn Đại Võ được làm trưởng thôn thì đương nhiên cũng có chút đầu óc, ông ta biết rõ dù không có cây cổ thụ trước nhà Ngô Bình thì mình cũng không thể đắc tội với anh được.
Không lâu sau, nhóm Hoàng Tử Cường đã dọn đến.
Ngô Bình sắp xếp cho họ ở ngôi nhà đối diện nhà mình, để bảo vệ an toàn cho gia đình anh.
Bây giờ, nhà họ Cung có thể ra tay với anh bất cứ lúc nào nên anh buộc phải đề phòng.
Thu xếp cho hai người đó xong, thì Ngô Bình nhận được điện thoại của Đường Tử Di, cô ấy nói thứ ba sẽ đến Biên Nam cược ngọc, vì vậy muốn hỏi xem Ngô Bình có rảnh không thì anh đồng ý.
Đường Tử Di vui mừng nói: “Nhà họ Đường bọn em đã tiếp quản toàn bộ sơn trang Thái Khang rồi, sáng nay mới tổ chức họp báo xong, bắt đầu mở bán rồi.
Ông em thích lắm nên đã phục chức cho bố em rồi.
Ngô Bình, cảm ơn anh nhiều lắm”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo!”
Đường tử Di khẽ thở dài: “Bây giờ, sức khoẻ của ông em ngày một yếu, ông đang chọn người thừa kế rồi, thành ra mọi người đang tranh giành khốc liệt lắm.
Vì vậy, bố em buộc phải giành được thành tích cao thì mới khiến ông động lòng được”.
Ngô Bình biết Đường tử Di có chuyện gì đó muốn nói: “Có gì thì cô nói luôn đi”.
Đường tử Di cười nói: “Anh thông minh thật đấy, biết ngay là em có việc cần nhờ.
Là thế này, sau buổi cược ngọc, em định xây dựng khu đất Bạch Long Loan thành một hạng mục lớn.
Nếu thành công thì ông em sẽ bước lên một tầm cao mới”.
Ngô Bình: “Chỉ là một dự án thôi mà, tôi giúp được gì chứ?”
Đường Tử Di thở dài: “Ngày xưa Bạch Long Loan và một nơi trù phú, nhưng từ một trăm năm trở lại đây thì không còn ai sinh sống ở đó nữa, cứ ai xây nhà ở đó thì không chết vì bệnh thì cũng điên dại”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...