Thần Y Trở Lại


Thanh tra Hà? Ngô Bình không biết người này nên nói: “Mẹ ơi, mẹ bảo người ta nghe máy đi”.

Ngay sau đó đã có một tiếng cười lớn vang lên: “Ngô Bình đấy à? Tôi là Hà Tất Sĩ, thanh tra của chi đội cảnh sát huyện.

Tôi đến để hỏi cậu mấy chuyện, giờ cậu có về ngay được không?”
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ về ngay”.

Khi anh về đến nhà thì thấy có một chiếc xe cảnh sát đỗ trước cổng nhà mình, Trương Lệ đang trò chuyện với một nam một nữ ở trong sân.

Người đàn ông hơi béo đang cười híp mắt, cô gái thì xinh đẹp trẻ trung, phải thuộc hàng mỹ nữ như Đường Tử Di.

Cô ấy mặc chiếc quần bò màu tím, đi bốt, mái tóc buộc cao vừa đen vừa mượt, gương mặt trái xoan cùng làn da trắng nõn, đôi chân dài thẳng tắp và dáng người mảnh mai.

Nhưng điều đáng kể đến nhất phải là bộ ngực siêu khủng của cô ấy, trông nó như sắp xé rách áo rồi nhảy ra ngoài đến nơi.

Thấy Ngô Bình đã về, ông béo lập tức bước tới bắt tay với anh rồi nói: “Chào cậu, tôi là Hà Tất Sĩ”.

Ngô Bình gật đầu: “Chào ông, tôi giúp gì được cho hai người không?”

Hà Tất Sĩ cười lớn nói: “Hôm xảy ra tai nạn xe liên hoàn có mấy người chết và nhiều người bị thương.

Sau đó, chúng tôi đã xem lại camera thì thấy cậu đã cứu hầu hết những người bị thương nặng.

Ngoài ra, cũng chính cậu đã chế ngự người tài xế để anh ta không lặp lại hành vi phạm tội nữa.

Tôi đến một là để cảm ơn cậu, hai là có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo cậu”.

Ngô Bình: “Không có gì, tôi cũng tình cờ đi qua đó nên tiện tay giúp đỡ thôi.

À, tài xế khai thế nào? Tại sao anh ta lại đâm bị thương người khác?”
Cô gái xinh đẹp đáp: “Tài xế đã tự sát trong bệnh viện rồi ạ”.

Ngô Bình cau mày: “Tự sát rồi ư?”
Hà Tất Sĩ gật đầu: “Đúng vậy, người trông coi của chúng tôi vừa lơ đi một cái là anh ta lấy kim truyền tự rạch vào động mạch cổ luôn, máu bắn ra cả mấy mét, vài phút sau là tắt thở”.

Ngô Bình: “Nhưng anh ta bị thương ở bệnh viện cơ mà, dù bị đứt động mạch chủ thì vẫn phải cứu được chứ?”
Hà Tất Sĩ: “Vốn dĩ là vậy, nhưng hôm đó nhiều bệnh nhân quá nên các bác sĩ bận tối mắt cấp cứu, chờ khi một bác sĩ ngoại khoa đến thì muộn mất rồi”.

Ngô Bình thở dài, người đã chết rồi thì còn điều tra gì nữa?
Hà Tất Sĩ nói tiếp: “Tôi thấy trước khi sự việc xảy ra, anh đã đâm chiếc xe phía trước lăn xa mấy chục mét, tôi muốn biết tại sao anh lại phát hiện ra người tài xế có vấn đề?”
Ngô Bình: “Lúc ấy, tôi nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe đó cách mình chưa tới một trăm mét mà vẫn lao như bay, ngoài ra hình như còn không định phanh lại.

Tôi biết các xe lớn đó khó mà phanh gấp được nên không nghĩ nhiều mà ấn còi ing ỏi, nhưng xe phía trước không hiểu ý của tôi, vì thế tôi đành phải khởi động xe rồi tông xe đó đến vị trí an toàn”.

Hà Tất Sĩ gật đầu: “Xem ra thị lực của cậu rất tốt, khả năng phán đoán cũng mạnh”.

Ngô Bình cười nói: “Chỉ có thị lực của tôi tốt thôi”.

Cô gái nhăn mày: “Hả? Thị lực của tôi cũng tốt lắm, trên 10 đấy, không lẽ lại thua anh à?”
Hà Tất Sĩ cũng cười nói: “Đúng đúng, thị lực của Nhược Tuyết tốt lắm, cô ấy có thể nhìn rõ chữ e bé xíu ở khoảng cách hơn năm mươi mét đấy.


Vì thế lần nào ngắm bắn cũng rất chuẩn, nên còn được đặt biệt danh là hoa hồng ngắm bắn đấy”.

Ngô Bình thấy hơi bất ngờ, thị lực của người bình thường tốt nhất là 10/10, mà cô gái này còn trên cả 10 luôn ư?
Thấy vẻ mặt đó của Ngô Bình, cô gái giơ tay ra nói: “Tôi là Chu Nhược Tuyết, thanh tra của chi đội cảnh sát, có phải anh nghĩ tôi đang bốc phét không?”
Ngô Bình thầm nghĩ mình nào có bảo cô ấy bốc phét đâu? Anh vội nói: “Không, tôi chỉ thấy ngưỡng mộ thôi”.

“Thật không?”, Chu Nhược Tuyết nhướn mày nói: “Nhưng so với anh thì tôi chưa là gì cả, anh Ngô là cao thủ võ lâm à?”
Ngô Bình cười mỉm nói: “Cao thủ võ lâm gì đâu, tôi chỉ luyện võ mấy năm thôi”.

Chu Nhược Tuyết: “Tôi đã điều tra về anh rồi.

Hai năm trước, anh phải ngồi tù vì tội cố tình gây thương tích, vốn anh bị xử bảy năm, nhưng kết quả lại được thả chỉ sau hai năm”.

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Đúng vậy, thanh tra Chu tra rõ ràng quá!”
“Lần này chúng tôi đến đây không có ý gì khác, chủ yếu là muốn cảm ơn anh thôi.

À, người được anh cứu hôm đó cũng biết ơn anh lắm, có người còn nghe ngóng tin về anh để đến tận nhà cảm ơn đấy”.

Ngô Bình nói ngay: “Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà”.

Hà Tất Sĩ cười lớn: “Chúng tôi sẽ ghi nhớ công lao của cậu Ngô, sau này nếu cậu gặp chuyện gì thì cứ gọi cho tôi.

Nếu giúp được thì tôi sẽ không từ chối”, nói rồi, ông ấy đưa danh thiếp của mình cho Ngô Bình.


Hai người họ chào tạm biệt rồi ra về, sau khi tiễn họ đi, Ngô Bình bắt đầu gọi cho nhà hàng xóm ở phía đối diện để thuê lại nhà của họ.

Xong xuôi, anh lại gọi cho Hoàng Tử Cường, bảo họ chuyển đến luôn.

Sau khi Chu Nhược Tuyết và Hà Tất Sĩ rời khỏi nhà của Ngô Bình, họ đã đến một ngõ nhỏ ở gần đó.

Hiện giờ, họ đang tham gia vào một vụ truy bắt tội phạm nguy hiểm cấp A, người này đã gây ra rất nhiều vụ án mạng, đã thế lại có khả năng phản trinh sát siêu phàm nên vô cùng nguy hiểm.

Theo tin tình báo, đây có khả năng là nơi ẩn núp của hắn nên họ tiện đường qua xem sao.

Khi đến trước một ngôi nhà, Hà Tất Sĩ gõ cửa, nhưng mãi không thấy ai ra mở.

Chu Nhược Tuyết nói: “Thầy ơi, hay mình vào trong xem sao đi?”
Hà Tất Sĩ ngẫm nghĩ rồi nói: “Thôi”, họ chỉ tiện đường qua đây ngó nghiêng một chút thôi, nếu không thấy ai thì về.

Hai người vừa đi được mấy bước thì cửa chợt mở ra, một giọng nói vang lên: “Hai người tìm ai?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận