Ngô Bình chưa về nhà ngay, quảng trường này rất rộng, lại không có ai quấy rầy nên anh định ở lại đả thông kinh mạch cấp hai trên cánh tay.
Đến năm giờ sáng ngày hôm sau, khi mặt trời dần ló dạng, anh mới đi về.
Trương Lệ đã dậy, đang chuẩn bị làm đồ ăn sáng.
Ngô Bình đang đánh răng thì Chu Thanh Nghiên vừa đi ra vừa nghe điện thoại, vừa nói chuyện được dăm ba câu thì cô ấy đã biến sắc mặt rồi nói: “Ở đâu? Được, con đến ngay!”
Ngô Bình lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Chu Thanh Nghiên oà khóc nói: “Ông tôi đang bị thương nặng”.
Ngô Bình hỏi: “Ông ấy đang ở đâu?”
“Ở tỉnh”, Chu Thanh Nghiên đáp: “Bố tôi đang đến đó rồi”.
Ngô Bình: “Cô chuẩn bị rồi chúng ta đi”.
Chu Thanh Nghiên lau nước mắt nói: “Bố tôi không cho tôi đến, bảo chứ chờ ở nhà thôi”.
Ngô Bình híp mắt lại, xem ra chuyện này còn phức tạp hơn anh nghĩ: “Không sao, tôi đi cùng cô, nhanh lên!”
Ngô Bình lái chiếc S5 của Chu Thanh Nghiên lên tỉnh.
“Chuyện xảy ra thế nào? Cô có biết gì không?”, anh hỏi.
Chu Thanh Nghiên suy nghĩ rồi đáp: “Nói đúng ra thì tôi cũng có một chút ấn tượng.
Hồi tôi còn nhỏ, cứ lâu lâu, nhà tôi lại chuyển nhà một lần.
Hơn nữa, ông nội tôi đã đổi tên nhiều lần rồi, bố tôi cũng đổi một, hai lần gì đó”.
Ngô Bình: “Vậy là nhà cô luôn trốn ai đó ư?”
Chu Thanh Nghiên lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa, tôi chỉ nhớ ông bắt tôi học võ từ bé.
Thật ra ban đầu, tôi ghét lắm, nhưng vẫn phải học nên mới quen dần”.
Ngô Bình trầm mặc một lúc rồi nói: “Cô gọi điện cho bố cô đi, hỏi xem ông cô bị thương thế nào, bảo là tôi có thể chữa được”.
Chu Thanh Nghiên gật mạnh đầu rồi gọi cho bố mình.
Ngay sau đó, đã có một giọng nói uy nghiêm của đàn ông vang lên: “Thanh Nghiên, con đừng lo, có bố chăm sóc cho ông rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Bố, ông có bị thương nặng lắm không ạ?”
Bố cô ấy: “Bị người ta đánh cho một chưởng, bố đang nghĩ cách chữa trị”.
“Chưởng gì vậy ạ?”, Chu Thanh Nghiên hỏi ngay.
Người đàn ông trầm mặc chốc lát rồi khẽ thở dài đáp: “Thiết Sa Chưởng!”
Ngô Bình có thể nghe thấy rõ ràng, anh lập tức đọc một đơn thuốc rồi bảo bố Chu Thanh Nghiên ghi lại, sau đó cho người đi mua về ngay.
Nghe thấy thế, bố Chu Thanh Nghiên vội hỏi: “Cậu là?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Bố, đây là anh Ngô, người đã cứu con và ông nội một mạng”.
Người đàn ông lập tức nói: “Cậu Ngô, tôi nghe danh cậu đã lâu.
Thang thuốc cậu vừa kê có thể chữa khỏi vết thương cho bố tôi ư?”
“Khoảng hai tiếng nữa tôi mới đến được, ông phải tìm được những dược liệu mà tôi kê trong vòng nửa tiếng, đập nát ra rồi thoa lên vết thương rồi chờ tôi”.
Người đàn ông nói: “Được, phiền cậu rồi, tôi chờ cậu đến!”
Ngắt máy, Chu Thanh Nghiên nói: “Anh Ngô, tôi nghe nói Thiết Sa Chưởng có độc đúng không?”
“Nói đúng ra thì không phải độc, mà là một loại khí đáng sợ có lực xuyên thủng rất mạnh.
Chỉ cần trúng một chưởng đơn giản thôi cũng thủng tim được.
Vết thương của ông cô rất nặng, nếu không dùng thuốc thì e không cầm cự nổi nửa tiếng nữa đâu”.
Chu Thanh Nghiên cuống lên ngay: “Còn cứu được nữa không?”
“Cô yên tâm, có tôi đây rồi”, Ngô Bình an ủi: “Tôi cũng đang chuẩn bị luyện chưởng pháp ấy, không ngờ lại gặp luôn rồi”.
Chu Thanh Nghiên: “Anh Ngô, người đánh ông tôi bị thương là cao thủ cảnh giới Khí à?”
“Chắc chắn phải vậy”, Ngô Bình nói: “Nếu không có chân khí thì không thể thi triển Thiết Sa Chưởng được, nếu cố luyện thì chỉ ba ngày là nát tay ngay”.
Để không làm lỡ việc, Ngô Bình phóng xe như bay, tốc độ luôn ở mức 100 km/h, anh vượt hết tất cả các xe khác.
Nhờ có khả năng cảm nhận hơn người nên anh mới duy trì được tốc dộ cao này.
Kết quả là Ngô Bình chỉ mất một tiếng rưỡi là đã hoàn thành quãng đường phải mất đến hai giờ, chiếc xe rẽ vào một con hẻm rồi dừng trước một ngôi nhà bình thường.
Cửa đang mở nên hai người đi vào luôn, có hai người đàn ông ra đón, một người trong số đó rất có khí thế, vội vàng bắt tay Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi là Chu Truyền Võ, còn đây là em trai tôi, Chu Truyền”.
Ngô Bình gật đầu rồi hỏi: “Người bệnh đâu?”
“Ở trong nhà”, hai người nhanh chóng dẫn Ngô Bình vào trong.
Lúc này, Chu Viễn Sơn đang nằm trên chiếc sofa ở giữa phòng, mắt ông ấy trợn trừng, mặt thì tái mét, trông rất yếu ớt.
Trông thấy Ngô Bình đến, ông ấy cố mỉm cười nói: “Tôi không định phiền đến cậu đâu, không ngờ cậu đã đến rồi”.
Ngô Bình ra hiệu cho ông ấy im lặng, sau đó giơ tay cởi áo của ông ấy ra thì thấy có một dấu tay màu đen in hằn dưới ngực, hiện giờ đang được đắp thuốc theo lời Ngô Bình dặn.
Ngô Bình bắt mạch cho Chu Viễn Sơn rồi dùng khả năng nhìn xuyên thấu vào vết thương.
Anh phát hiện cơ bao quanh tim của Chu Viễn Sơn đã bị đứt khá nhiều, nếu không nhờ anh truyền chân khí vào và tác dụng của thuốc đắp thì ông ấy đã mất mạng rồi.
Chu Truyền Võ sốt sắng hỏi: “Cậu Ngô, có chữa được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Dù hơi khó, nhưng vẫn chữa được, nhưng sẽ mất nhiều thời gian đấy”.
Anh lấy kim châm cứu ra rồi châm quanh vị trí tim của Chu Viễn Sơn.
Chẳng mấy chốc, tim của ông ấy đã đập chậm lại, mấy chục nhịp một phút.
Sau đó, anh lại kê một thang thuốc rồi bảo Chu Truyền nhanh chóng đi mua.
Còn anh gọi Chu Truyền Võ vào phòng rồi nói: “Cơ tim bị đứt, vết thương rất nặng, tôi sẽ cố cứu chữa hết sức, nhưng người bệnh có qua khỏi được hay không thì còn phải chờ vận may nữa”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...