“Đệ tử nghe Diệp Huyền nói Lục Kình Ba muốn xây dựng một tập đoàn có giá trị hàng nghìn tỷ trên thị trường, hẫu thuẫn cho ông ta là nhà họ Lục và bang Long Xà.
Nhưng ông ta đi nhanh quá, không dự trước được là năm ngoái tình hình phim ảnh lại ảm đạm, hàng loạt cổ đông rút vốn nên ông ta mới bị kẹt vốn”.
Ngô Bình: “Bảo sao ông ta cứ muốn Trần Lăng Sương gia nhập Hoa Ảnh”.
Quảng Hải: “Sư thúc, nghe nói Lục Kình Ba còn mua đất nữa, nếu ông ta gánh được thì khéo có thể xây dựng một đế quốc nghìn tỷ thật đấy”.
Advertisement Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông ta không có cơ hội đâu”.
Lúc này, Trần Lăng Sương đã nhận được điện thoại, bên kia bắt cô đến khách sạn Khoái Tiệp, hơn nữa phải đi một mình.
Sau khi ngắt máy, Trần Lăng Sương gọi cho Ngô Bình ngay, điện thoại vừa kết nối thì cô ấy đã nghe thấy giọng của em gái mình: “Chị ơi, em không sao”.
Trần Lăng Sương ngẩn ra rồi mừng rơi nước mắt: “Tiểu Tuyết, họ không làm gì em chứ?”
“Không ạ, anh Ngô đến kịp và hạ bọn chúng hết rồi”, Trần Lăng Tuyết nói: “Chị, em với anh Ngô sắp về đến nhà rồi”.
Trần Lăng Sương: “Thế thì tốt, chị đang chờ đây”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Trần Lăng Tuyết đã quay về nhà của Trần Lăng Sương, hai chi em vừa gặp lại đã ôm nhau rồi khóc oà.
Khóc xong, Trần Lăng Sương nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Ngày mai cô cứ yên tâm tham gia họp báo, tôi đã mua khá nhiều cổ phiếu của Sơn Hải rồi”.
Trần Lăng Sương nín khóc: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo giá cổ phiếu sẽ tăng gấp ba”.
Có một người đi vào trong phòng họp của công ty Hoa Ảnh, sau đó thì thầm bên tai Lục Kình Ba.
“Cái gì?”, Lục Kình Ba nổi giận, mắt như phóng ra lửa.
Ông ta nói với mọi người: “Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán”.
Một cổ động vội hỏi: “Tổng giám đốc Lục, ông chưa tuyên bố tin Trần Lăng Sương quay lại mà”.
Song, Lục Kình Ba không để ý đến người đó mà đi thẳng ra ngoài.
Ông ta vừa đi ra ngoài đã đạp cho người truyền tin một phát rồi gào lên: “Chúng mày làm ăn thế à?”
Người đó bị đạp ngã, lại vội vàng đứng dậy rồi nói: “Ông chủ, người ra tay tên là Ngô Bình”.
“Ngô Bình?”, Lục Kình Ba híp mắt nói: “Thằng này ở đâu ra thế, dám động vào Lục Kình Ba tao, tao sẽ giết nó! Truyện lệnh xuống dưới, ai giết được Ngô Bình, tao thưởng 100 triệu”.
Ngô Bình vẫn chưa biết Lục Kình Ba đang hận mình thấu xương, hơn nữa còn treo giải cho người lấy mạng anh.
Anh ngồi một lát rồi chuẩn bị đi về, dẫu sao trời cũng đã tối.
Nhưng Trần Lăng Tuyết quá sợ hãi, nghe thấy anh đi về thì ôm chặt lấy tay anh, không cho anh đi.
Ngô Bình dở khóc dở cười: “Lăng Tuyết, không sao rồi, Lục Kình Ba không dám làm gì nữa đâu”.
Nhưng cô ấy vẫn khăng khăng: "Em sợ lắm, anh Ngô, tối nay anh đừng về, ở lại đây đi ạ!"
Trần Lăng Sương vừa tức vừa buồn cười: "Lăng Tuyết, em nói linh tinh gì thế, mau bỏ tay ra.
"
Trần Lăng Tuyết lắc đầu: "Không, em không cho anh Ngô về đâu.
"
Ngô Bình bó tay nên đành nói: "Được, tối nay anh ở đây vậy.
"
Trần Lăng Tuyết mừng rỡ: "Thật không ạ? Anh Ngô tốt quá, bảo sao chị em thích anh.
"
Bầu không khí chợt trở nên ngượng ngịu, Ngô Bình nhìn Trần Lăng Sương, còn cô ấy thì chỉ muốn tìm cái khe hở nào để chui xuống: "Con bé này, nói lung tung gì thế hả, về phòng mau.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...