Sau đó, anh nói với Dương Mộ Bạch: “Sư huynh, sau này anh đừng giới thiệu về em như thế, anh gặp em cũng dập đầu kiểu này thì em tổn thọ mất”.
Dương Mộ Bạch cười phá lên: “Chịu thôi, phải thế mới đúng.
Đức Thăng, các sư huynh đệ của cậu đâu hết rồi?”
Đức Thăng đáp: “Chỉ có con, Đức Bảo và Tử Thanh ở đây thôi ạ”.
Advertisement
“Ờ, thế gọi họ ra chào sư thúc tổ đi”, ông ấy nói.
Ngô Bình chỉ biết than trời, anh phát hiện là sư huynh cố ý cho nên mới gọi thêm các đệ tử khác đến dập đầu với mình.
Đức Thăng trắng trẻo, Đức Bảo mập mạp, vừa đen vừa lùn, mắt híp như một đường thẳng.
Tử Thanh là một cô gái ngoài 20 tuổi, mặc quần jean cùng áo sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa.
Cô ấy không quá đẹp, nhưng cũng khá ưa nhìn.
Ba người tới chào Ngô Bình rồi đi làm việc của mình, bọn họ chuyên làm việc vặt ở đây cho Dương Mộ Bạch hệt như người giúp việc.
Sau khi mời Ngô Bình ngồi xuống, Dương Mộ Bạch bắt đầu kể về mình.
Ông ấy có ba đệ tử, hiện giờ đều rất nổi danh trên giang hồ, đại đệ tử ở Hà Đông, nhị đệ tử ở Hoài Bắc, tam đệ tử ở Thiên Kinh.
Đức Thăng là đệ tử của đại đệ tử, Đức Bảo là đệ tử của nhị đệ tử, còn Tử Thanh là đệ tử của tam đệ tử, họ đều được cử đến đây làm chân sai vặt cho Dương Mộ Bạch.
Dương Mộ Bạch có một người con trai, con trai ông ấy thích tranh chữ nên đang dạy ở một trường đại học nào đó, chứ không luyện võ, mà chỉ học luyện khí thôi, song tu vi cũng khá.
Ông ấy có một cháu trai và một cháu gái, cháu trai đã ngoài 30, hiện đang mở một công ty, làm ăn rất lớn nhưng chưa kết hôn.
Cháu gái thì ngoài 20, là một cô gái thích tự do, hay bay nhảy, giờ cô ấy đang sống với Dương Mộ Bạch, và làm cảnh sát ở Thiên Kinh.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc thì đã đến giờ cơm trưa.
Quả nhiên Dương Mộ Bạch có cất rất nhiều rượu ngon, ông chọn vài bình để uống với Ngô Bình.
Dương Mộ Bạch rất vui, vì Ngô Bình không chỉ chữa khỏi tim cho ông mà còn giúp ông mở động phủ, còn có được hai món bảo vật, đúng là xứng đáng để uống rượu ăn mừng!
Đồ ăn vừa được đưa tới thì bên ngoài đã có tiếng cười vang lên: "Mùi rượu thơm quá! Mộ Bạch, cậu không gọi anh à?"
Dương Mộ Bạch vừa nghe đã biết là đại sư huynh Diệp Thiên Tông đến, liền trợn trắng mắt: "Đại sư huynh, anh còn nói thế được à.
Lần trước anh đến uống hết sạch rượu của em rồi".
Vừa dứt lời thì Diệp Thiên Tông đã đi vào, Ngô Bình liền đứng dậy chào.
Diệp Thiên Tông bật cười, kéo Ngô Bình về chỗ ngồi rồi ngồi cạnh anh, nói: "Mộ Bạch, lấy thêm mấy chai rượu đi, mấy chai này còn không đủ cho mình cậu uống".
Dương Mộ Bạch thấy xót của vô cùng, nói: "Sư huynh, uống nhiều rượu không tốt đâu, chúng ta uống ít thôi".
Diệp Thiên Tông cười lạnh: "Cậu muốn anh tự đi lấy à?"
Dương Mộ Bạch lập tức đứng lên chắp tay: "Được rồi, để em đi lấy".
Dương Mộ Bạch tự đi xuống hầm rượu, Diệp Thiên Tông thì khẽ nói: "Sư đệ, nhị sư huynh của cậu cất nhiều rượu nổi tiếng thời Thanh lắm, cậu phải uống nhiều vào".
Ngô Bình kinh ngạc: "Thời Thanh sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...