Thần Y Trở Lại


Ninh Chí Bang sáng mắt lên nói: “Cậu Ngô giỏi quá, đúng là nửa năm trước, tôi đã làm phẫu thuật cắt ruột”.

Ngô Bình cau mày hỏi tiếp: “Gần đây, ông có đi tái khám không?”
Advertisement Ninh Chí Bang bắt đầu lo sợ, nói: “Tôi mới khám lại được một tháng, nhưng không làm.

Cậu Ngô, cậu có phát hiện gì à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ở ruột có tế bào ung thư di căn đến, cách vị trí ông làm phẫu thuật lần trước có 1cm thôi”.

Ninh Chí Bang hoảng hồn hỏi: “Thần y Ngô, ý cậu là tôi lại phải mổ tiếp ư?”
Ngô Bình cười nói: “Chưa chắc, ông đi khám lại đi, khi nào có kết quả thì mang đến gặp tôi.

Tôi sẽ kê đơn cho ông uống, khoảng hau đến ba tháng là khoẻ bình thường”.

Ninh Chí Bang mừng rỡ, ông ấy thật sự không muốn trải qua cảm giác mổ xẻ như lần trước nữa nên vội nói: “Cảm ơn thần y Ngô nhiều”.

Thấy Ngô Bình chẩn bệnh chuẩn như vậy, Nhậm San San thầm thấy kinh ngạc, chút hoài nghi còn lại về anh cũng đã biến mất.

Đường Tử Di cười nói: “Bệnh của bố tôi cũng do Ngô Bình chữa khỏi”.


Mọi người vừa kinh ngạc vừa hào hứng nên đều đứng hết dậy để nhờ Ngô Bình bắt mạch cho.

Chỉ có Kim Vĩnh Lợi là nhăn nhó mặt mày vì có cảm giác như bị tát vào mặt.

Đường Minh Huy vội xua tay nói: “Thôi nào mọi người, khám bệnh thì để lát nữa tan họp.

Giờ, chúng ta bắt đầu vào họp thôi”.

Nghe thấy thế, mọi người đều trở lại chỗ ngồi.

Đường Minh Huy nếu vấn đề đầu tiên, đó là tiến quân vào thị trưởng phỉ thuý để xây dựng thị trấn phỉ thuý hàng đầu ở cả nước.

Mọi người đều nêu ý kiến riêng, nhưng hầu hết là không ủng hộ, nhất là Kim Vĩnh Lợi, vì như thế là ăn mòn lợi ích của nhà họ Kim anh ta nên anh ta phản đối rất kịch liệt.

“Chủ tịch, kinh doanh phỉ thuý quan trọng nhất là nguồn cung, nhưng theo chú được biết thì vua phỉ thuý gần như độc quyền hết mọi nguồn rồi.

Muốn đoạt được của ông ta thì chúng ta sẽ bị lột da đấy”, Viên Thiên Vọng là người phản đối đầu tiên.


“Ông Viên nói không sai đâu, nhà họ Kim chúng tôi hoạt động trong ngành phỉ thuý này đã lâu.

Ngành này không chỉ cần vốn nhiều, mà còn phải có nguồn cung ổn định.

Nói thật chứ không ai đọ lại nhà họ Kim chúng tôi về ngành này đâu, cho nên tôi phản đối”, Kim Vĩnh Lợi cao giọng nói.

Nhậm San San: “Tôi cũng phản đối, ngành phỉ thuý thì giàu ngoài mặt thôi, tiếp đến là vấn nạn buôn lậu, mà hàng giá trị thấp lại nhiều, phỉ thuý giá cao rất hiếm trên thị trường.

Tôi không nghĩ chúng ta có thể xây dựng một thị trấn phỉ thuý có tính khả thi hơn Đổ Thạch Thành của nhà họ Kim đâu”.

Đường Minh Huy cười nói: “Vấn đề nguồn cung thì tôi muốn mời cổ đông Ngô trả lời thay tôi”.

Ai nấy đều có vẻ mù mờ, Ngô Bình trả lời ư? Lẽ nào anh có thể giải quyết được vấn đề nguồn cung.

Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Thưa các vị, tôi chơi khá thân với vua phỉ thuý nên mọi người không phải lo về vấn đề nguồn cung đâu”.

Kim Vĩnh Lợi đập mạnh xuống mặt bàn: “Mày chơi với vua phỉ thuý ư? Ngô Bình.

Chém gió cũng phải để ý hoàn cảnh chứ, loại như mày mà cũng dám với cao thế à?”
Ngô Bình cau mày, Kim Vĩnh Lợi này khiến người ta bực mình như một cái loa rè, anh nói: “Tôi chỉ có sao nói vậy thôi”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui