Ngô Bình: “Yên tâm, đừng nói là lão ta, đến cường giả Địa Tiên, tôi cũng phong bế được mà”.
Trần Vĩnh Chân mừng rỡ: “Thế thì tốt quá rồi! Anh Ngô, chúng ta bắt đầu luôn thôi, anh ra ngoài trước đi, chắc lão già ấy sắp về rồi đấy”.
Ngô Bình gật đầu rồi về phòng của mình chờ.
Advertisement
Hơn chục phút sau, quả nhiên ông lão đó đã quay về.
Lão ta chính là Trịnh Thiên Tá - một trong hai Song Tiên.
Trịnh Thiên Tá đẩy cửa đi vào rồi nói với Từ Thiên Hựu: “Sư đệ, đệ lại phải vất vả rồi”.
Trần Vĩnh Chân: “Sư huynh, chờ huynh hồi phục rồi thì chúng ta đi tìm Ngô Bình, phải nhanh chóng lấy được linh khí”.
Trịnh Thiên Tá gật đầu: “Chuyện này không khó, tối nay ta sẽ triển khai ngay”.
Lão ta bỏ dược liệu trong tay xuống, sau đó ngồi xếp bằng, chầm chậm vận công.
Khoảng nửa tiếng sau, lão ta đã nằm trên giường rồi nói: “Sư đệ, phiền đệ!”
Trần Vĩnh Chân đứng dậy rồi cười nói: “Huynh đệ mình cần gì khách sáo”.
Anh ta bỏ dược liệu vào một cái chậu rồi châm lửa, dược liệu đang ẩm nên không cháy mà chỉ bốc khói.
Trần Vĩnh Chân giơ tay đẩy cột khói ấy về phía Trịnh Thiên Tá, làn khói đã che phủ người lão ta.
Trịnh Thiên Tá: “Sư đệ, bắt đầu đi, ta cảm giác thời gian lần này lâu hơn”.
Trần Vĩnh Chân: “Sư huynh cứ bình tĩnh, đừng vội!”
Loáng cái, người Trịnh Thiên Tá đã cứng đờ rồi nằm thẳng cẳng, mắt lão ta nhắm lại, không còn nói gì nữa.
Trần Vĩnh Chân vừa đẩy khói vừa ho khan vài tiếng, đó là ám hiệu của anh ta với Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức rời khỏi phòng và lao sang phòng bên cạnh bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tay anh cầm sẵn kim châm cứu rồi cắm qua làn khói.
Loáng cái, anh đã cắm được 30 kim vào đầu Trịnh Thiên Tá, phương pháp châm cứu này tên là Hợp Chấn Hồn, vốn dùng để chữa cho người mắc chứng rối loạn lo âu.
Lúc này, lại được Ngô Bình dùng để áp chế hồn phách của Trịnh Thiên Tá, hiểu quá rất đáng ngạc nhiên.
Trịnh Thiên Tá mở to mắt với vẻ khó tin, lão ta định nói gì đó, nhưng tiếc là không thể phát ra tiếng được, vì cơ thể đã cứng đờ.
Trần Vĩnh Chân lập tức ném cái chậu đi rồi lấy một con dao ra, định cắt cổ lão ta.
Ngô Bình ngăn anh ta lại: “Đừng!”
Trần Vĩnh Chân ngẩn người: “Tại sao?”
Ngô Bình: “Cách châm cứu này của tôi chỉ có tác dụng khi lão ta sống thôi, anh mà cắt cổ lão ta thì sẽ mất hiệu quả ngay.
Tôi lo hồn phách của lão ta sẽ xông ra tấn công chúng ta trước khi nó tan biến”.
Trần Vĩnh Chân ngạc nhiên nói: “Nếu không có anh Ngô nhắc nhở thì tôi đã phạm một sai lầm nghiêm trọng rồi.
Đúng vậy, Trịnh Thiên Tá cũng biết thuật Đoạt Xá, nhỡ hồn phách của lão ta xông ra ngoài thì nó có thể tấn công chúng ta, vậy thì gay go”.
“Anh đừng lo, tôi biết y thuật, có thể phong ấn toàn bộ cơ thể lão.
Tiếp đây, tôi có đầy cách giết chết lão”.
Trần Vĩnh Chân sáng mắt nói: “Sao? Anh Ngô có cách gì hay ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...