“Thạch Tiên này giỏi lắm à?”, Ngô Bình hỏi.
“Ừm!”, Đường Tử Di dè dặt đáp: “Từ khi mười lăm tuổi, ông ta đã hoạt động trong ngành cược ngọc rồi, thắng nhiều thua ít.
Khi hai mươi tuổi, ông ta đã tích được khối tài sản cả tỷ.
Ba mươi tuổi đã được gọi là Thạch Tiên rồi, nghe đâu không một viên phỉ thuý cực phẩm nào thoát khỏi tay ông ta được”.
Ngô Bình cau mày: “Nếu ông ta giỏi thế thì phải giàu to rồi chứ?”
Đường Tử Di: “Không hề nha, bây giờ ông ta còn đang nợ đìa ra kìa.
Cũng chỉ tại ham mê bài bạc”.
Ngô Bình hiểu ra ngay: “Ra là con nghiện cờ bạc”.
“Vì thế anh phải cẩn thận nhé!”, cô ấy nói.
“Là cô cần cẩn thận ấy, nhỡ tôi thua thì cô phải lấy tay họ Kim kia đấy”, Ngô Bình nói.
Lúc này, Kim Vĩnh Lợi đang đắc ý đi tới rồi nói với Đường Tử Di: “Tử Di, có Trần Chỉ ở đây rồi thì em bảo thằng kia nhận thua rồi ngoan ngoãn gả cho anh đi!”
Đường Tử Di cười lạnh: “Kim Vĩnh Lợi, còn chưa bắt đầu cược mà, anh đừng huênh hoang”.
Kim Vĩnh Lợi bật cười ha ha: “Cứ nghĩ tới chuyện em sắp làm vợ anh là anh sướng điên lên được!”
Sau đó anh ta lạnh mặt lườm Ngô Bình: “Thằng kia, giờ mày hối hận thì vẫn kịp đấy”.
Ngô Bình: “Anh nói vừa thôi, bảo sao Tử Di không thích anh”.
Kim Vĩnh Lợi nổi quạo: “Mày cứ chờ đấy!”
Nói rồi, anh ta kéo Trần Chỉ đi chọn đá.
Ngô Bình mặc kệ họ rồi thong dong bước đi.
Lúc đi tới sân nhỏ đó, anh hỏi: “Ở đây cũng có đá à”
“Ừm, hơn nữa còn là loại thạch vương cả trăm triệu đấy.
Nhưng chỉ khi đến lễ hội cược ngọc thì nơi này mới mở.
Đến lúc đó, các người chơi cược ngọc từ mọi nơi trên thế giới đều đến, nếu anh thích thì chờ đến khi đó, bọn mình sẽ tới xem”.
Kim Vĩnh Lợi như nghĩ sẽ thắng chắc nên không màng đến giá cả, để mặc cho Trần Chỉ chọn.
Đường Tử Di không nhịn được nói: “Kim Vĩnh Lợi, nếu đã thi thì phải có luật, hai bên không được mua đá vượt quá năm triệu”.
Kim Vĩnh Lợi thờ ơ nói: “Được thôi, kiểu gì em cũng thuộc về anh!”
“Mơ đi!”, Đường Tử Di châm chọc.
Ngay sau đó, Trần Chỉ đã nói: “Cậu Kim, là nó”.
Đó là một khối đá hốc tinh thể to đùng nặng hơn một trăm cân, mặt ngoài xanh biếc, giá của nó là bốn triệu chín.
Kim Vĩnh Lợi gật đầu rồi bảo thợ tách đá vào việc ngay, thi thoảng anh ta lại liếc sang Ngô Bình với vẻ mày thua chắc rồi.
Ngô Bình mặc kệ, tiếp tục quan sát đá nhưng chưa ưng tảng nào.
Các tảng đá này đều rất đắt, nhưng lượng phỉ thuý bên trong đều có hạn.
Người buôn phỉ thuý bây giờ rất ranh ma, họ thường nhờ các chuyên gia đến khu S chọn hộ, còn giá cả ra sao thì họ tự tính.
Vì thế muốn tìm được một tảng đá có lượng phỉ thuý nhiều cũng rất khó.
Một lúc sau, Ngô Bình lại thấy chóng mặt nên phải day huyệt thái dương.
Đường Tử Di: “Không sao đâu, anh cứ bình tĩnh”, Ngô Bình biết cô ấy đang giả vờ trấn tĩnh, nhưng thật ra cũng rất căng thẳng.
Ngô Bình nói: “Muốn làm giàu bằng việc cược ngọc nghe vẻ khó đây, giá trị cược của mấy tảng đá này không cao”.
“Đương nhiên rồi”, Đường Tử Di nói: “Mua cả chục tảng mà một, hai tảng có giá trị đã là hên lắm rồi”.
Vừa nói chuyện, hai người vừa đi tới góc phía đông bắc, Ngô Bình thấy có mấy chục tảng đã bị xẻ góc ở đây, rất hỗn loạn.
Anh không nhịn được nhìn xuyên thấu qua đó thì thấy trong một tảng đá to oành có một miếng phỉ thuý to bằng nắm đấm, xung quanh thì toàn là vôi, hơn nữa chẳng có chút manh mối nào ở măt ngoài cả.
Vì thế đến các chuyên gia cũng sẽ nhận đinh là không có phỉ thuý ở bên trong.
Ngô Bình thầm thấy chấn động rồi tiến lại gần xem thì thấy có một khối phỉ thuý tinh thể băng Đế Vương Lục ở bên trong, ít cũng phải nặng hơn năm cân.
Tinh thể băng Đế Vương Lục rất hiếm, hiện giờ cực ít khi xuất hiện, mỗi khi khai thác được ít nào thì người ta cũng tranh nhau mua hết ngay.
Loại này có giá trên trời, làm mặt trang sức cũng có mấy chục cho tới mấy trăm nghìn rồi! Nếu làm vòng tay thì chắc chắn phải có giá cả chục triệu.
Từ đó có thể thấy khối phỉ thuý này phải trên chục triệu.
Ngô Bình hít sâu một hơi rồi gọi nhân viên bán hàng.
Cô nhân viên này rất trẻ, cô ấy nhanh chóng chạy đến ngay: “Thưa anh, anh cần gì ạ?”
Ngô Bình chỉ vào đống đá thừa rồi hỏi: “Đống này có bán không?”
Cô nhân viên nhìn anh rồi gật đầu: “Thưa anh, đây đều là đá thừa mà các khách khác bỏ lại nên rẻ lắm ạ”.
Ngô Bình chỉ vào tảng đá thừa cho Đế Vương Lục rồi hỏi: “Khối này bao nhiêu tiền?”
“Dạ, một trăm ạ”.
Ngô Bình nhăn mặt, đây rõ ràng là đá cắt thừa ra, đến tên gọi cũng không có, còn chẳng bằng đá ở các khu rẻ tiền, mà cô nhân viên này vẫn hét giá cả trăm.
Nếu không biết bên trong có đồ tốt thì anh đã bỏ đi ngay rồi.
Song, anh đành chấp nhận giá ấy thôi: “Được, tôi mua”.
“Cậu kia mua tảng đá thừa ấy làm gì nhỉ?”
“Ai biết, toàn đá thừa người ta bỏ đi mà, cậu ta định tìm Đế Vương Lục ở đấy chắc?”
Mọi người ở xung quanh thấy thế thì đều lắc đầu.
Ngô Bình thì mừng thầm, anh trả tiền xong thì bảo cô nhân viên cho tảng đá ấy lên xe để chuẩn bị mang đi xẻ.
Đường Tử Di không nhịn được nói: “Em mang năm mươi triệu nên anh cứ chọn các tảng đắt đi”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...