Thần Y Trở Lại
Hai người họ ngồi trên ghế trúc, vừa uống rượu vừa đàm đạo.
Từ Quý Phi rõ ràng không mấy bận tâm đến chuyện của bang Long Xà, ông ấy chỉ phán một câu: “Bang Long Xà đúng là đâm đầu vào chỗ chết, dám động tay chân với chú.
Cho dù chú có tha cho chúng thì anh cũng không thể bỏ qua”.
Trong đôi mắt Từ Quý Phi ánh lên một tia sắc lạnh, thái dương giật giật.
Đó chính là biểu hiện khi Từ Quý Phi đang muốn tiêu diệt kẻ nào đó.
Ngô Bình: “Anh Ba, người của bang Long Xà đó nói gì vậy?”
Advertisement
Từ Quý Phi: “Đại ca của bang Long Xà này ở Vân Kinh tên là Hạng Đỉnh.
Hôm nay hắn đến tìm anh để nghe ngóng về thân thế của chú.
Anh nói với hắn, chú là em trai anh.
Tên Hạng Đỉnh đó không nhiều lời nữa, lập tức đứng dậy cáo từ.
Xem ra hắn vẫn còn dã tâm muốn ra tay với chú”.
Ngô Bình: “Bang Long Xà kia không là gì.
Nhưng anh trai của Lâm Hổ Vương kia tên là Lâm Thiên Vương, là đội trưởng của chiến đội Thần Ma”.
Từ Quý Phi cau mày: “Tiếng tăm của người này anh đã từng nghe nói, là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình: “Cao thủ Tiên Thiên thì đã sao.
Nếu so về tương quan lực lượng thì người phải sợ là Lâm Thiên Vương mới phải”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Nói cũng phải.
Em trai, chú ở đây uống rượu, anh đi giải quyết chuyện này cho”.
Ngô Bình nhướn mày: “Anh Ba, anh định tới chỗ bang Long Xà sao?”
Từ Quý Phi cười đáp: “Bang Long Xà và Trác Khang sớm đã có mâu thuẫn.
Vừa hay anh sẽ nhân cơ hội này quét sạch bọn chúng khỏi Vân Kinh, ngừa hậu hoạ về sau”.
Ngô Bình đứng dậy nói: “Em sẽ đi cùng anh”.
Từ Quý Phi xua tay đáp: “Một mình anh đi là đủ rồi.
Em trai, lát nữa có một vị khách tới đây, em giúp anh đón tiếp nhé”.
Nói rồi, Từ Quý Phi nhanh chóng sải bước đi.
Cái bóng của ông ấy lắc lư vài lần rồi biến mất.
“Khách sao? Là ai nhỉ?”, Ngô Bình không khỏi tò mò.
Anh đưa chiếc đùi dê lên, cắn một miếng.
Đang định cắn miếng thứ hai thì một bóng người xuất hiện.
Nhìn thấy người đó, Ngô Bình sững người, thốt lên: “Là em sao?”
Người vừa tới chẳng phải ai khác ngoài Lãnh Như Yên.
Nghĩ lại chuyện đêm trước, Ngô Bình không khỏi ngượng ngùng.
Lãnh Như Yên khẽ mỉm cười đáp: “Sao vậy, không chào đón em sao?”
Ngô Bình vội vã mời cô ngồi xuống rồi hỏi: “Em tìm anh Ba có chuyện gì vậy?”
Vừa nói xong thì Ngô Bình đã thấy hối hận.
Việc đã rất rõ ràng, Lãnh Như Yên đâu có tới tìm Từ Quý Phi mà là tới tìm anh thì đúng hơn.
Đến tìm Từ Quý Phi chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi.
Lãnh Như Yên hừ nhẹ một cái: “Không có chuyện gì thì cũng không được tới đây tìm anh ấy uống rượu sao?”
Ngô Bình ho khan một cái, sau đó rót cho Lãnh Như Yên một ly rượu, đáp: “Lâu lắm không gặp, anh kính em một ly”.
Hai người họ cạn ly, Lãnh Như Yên mắt nhìn xa xăm như thể đang suy tư một điều gì đó.
Tối nay cô mặc một bộ váy màu trắng trông rất thanh tao.
Làn gió nhẹ thổi tới, Lãnh Như Yên khẽ vén tóc, nói: “Hôm nay em tìm anh, thực ra là có việc cần nhờ giúp đỡ”.
“Hả? Em nói đi, nếu là việc anh có thể giúp thì chắc chắn sẽ cố hết sức”, Ngô Bình chân thành nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...