Thần Y Trở Lại


“Vậy ư? Sao người ta bảo kẻ ra tù vào tội rồi là đen lắm mà! Sao anh vẫn dám đến cược thế?”, Tôn Tinh cất giọng khiêu khích, lần trước Đường Tử Di đã khiến cô ta mất mặt, đến giờ cô ta vẫn ghim thù đây.

Đường Tử Di cố ý khoác tay Ngô Bình rồi nói: “Chồng, có phải cô bạn gái cũ này của anh vẫn còn thích anh không? Nhưng trông cô ta xấu hoắc, anh đừng ngó ngàng tới nhé!”
Giọng của Đường Tử Di mềm như nước, Ngô Bình nghe xong mà rùng cả mình, nhưng cũng đáng đời Tôn Tinh.

“Cô… loại rác rưởi như anh ta thì còn lâu tôi mới thèm nhé!”
Đường Tử Di hờ hững nói: “Cô bảo chồng tôi là rác ư? Mắt cô đui rồi à? Rõ ràng chồng tôi là chuyên gia cược ngọc, kiểu gì tảng đá mà anh ấy chọn cũng có giá cao”.

“Có giá cao? Bốc phét vừa thôi!”, Tôn Tinh bật cười chế nhạo: “Chém gió thì ai chẳng làm được”.

Đường Tử Di nói với Ngô Bình: “Chồng, anh mau chọn một tảng cho họ sáng mắt ra đi!”
“Được!”, Ngô Bình cũng hùa theo, lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu.

Trùng hợp thế nào anh vừa nhìn mấy khối đá thì đã chọn được ngay một khối có giá mười nghìn và nặng khoảng hai mươi cân, giữa khối đá này có một miếng ngọc màu xanh và nặng chừng một cân.

Mỗi một gam loại này đều có giá bán ngoài thị trường là chín trăm, vậy thì miếng này của anh phải lên đến chín trăm nghìn.


Ngô Bình thầm gào thét, đây rồi!
Anh chỉ vào khối đó rồi bảo nhân viên cất vào hòm, đồng thời thanh toán luôn.

Thấy Ngô Bình chọn được nhanh như vậy, Triệu Kỳ Lượng không nhịn được lắc đầu: “Ngô Bình, cậu không hiểu thì đừng chọn bừa, kiểu này là cậu lỗ chắc rồi”.

Nói rồi, anh ta cũng bắt đầu lựa chọn, cuối cùng đã chi hai mươi nghìn để mua một khối đá màu đen xì và nặng mười mấy cân, thoạt nhìn khối đá này rất chắc chắn, Triệu Kỳ Lượng rất hài lòng.

Anh ta cười nói: “Đây là ONYX, dù không bằng hốc tính thể, nhưng cơ hội tạo ra thạch anh rất cao, chính nó!”
Ngô Bình lập tức sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trong tảng đá này chỉ có một đường màu xanh, còn lại thì toàn là vôi.

Anh thản nhiên gọi thợ tách đá tới: “Tách khối này ra cho tôi!”
Tôn Tinh lập tức ốm lấy khối đá ấy rồi nói: “Chúng tôi lấy trước rồi”.

Ngô Bình nào có định tranh giành đâu.

Thợ tách đá tiến tới, bắt đầu dùng dụng cụ mài trên mặt đá, tạo ra một âm thanh rất nhức nhối.

Vài phút sau, một mảng màu xanh đã xuất hiện, người đó vội lấy ra cho Triệu Kỳ Lượng xem, mọi người ở xung quanh cũng xúm lại.

Ngay sau đó, đã có người hô lên: “Thôi xong, toàn là vôi!”
“Èo, thế này chỉ đáng một nghìn thôi, vậy là lỗ toi mất 20 nghìn rồi”.

Triệu Kỳ Lượng cau mày nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, anh ta lại yêu cầu thợ tách ngọc mài thêm một mặt nữa, nhưng mọi người vẫn tiếp tục thở dài, vì cũng toàn là vôi thôi.

Triệu Kỳ Lượng nhăn mặt, mới đó mà lỗ mất hơn 20 nghìn rồi, một người keo kiệt như anh ta sao chịu nổi đây?
Tôn Tinh lườm anh ta rồi nói với Ngô Bình: “Anh đứng đắc ý vội, khéo tảng đá của anh cũng toàn là vôi đấy”.


Ngô Bình cười nói: “Kết quả thế nào thì tách ra mới biết được, phiền anh tách giúp tôi”.

Anh dùng bút vạch một đường lên tảng đá, sau đó bảo thợ tách ngọc tách ở vị trí ấy, chứ không đục lỗ.

Thợ tách ngọc cũng không hỏi nhiều mà làm theo yêu cầu ngay.

Sau một tràng tiếng mài nhức tai vang lên, tảng đá đã bị tách mất một phần ba, chính giữa tảng đá có một màu xanh biêng biếc.

“Ra ngọc rồi!”, có người ngạc nhiên hô lên.

Một chuyên gia khác lập tức lấy đèn pin ra soi rồi nói: “Có hi vọng đấy! Bên dưới toàn một màu xanh thôi, kiểu gì cũng có giá cao ngất”.

Tôn Tinh tái mặt rồi nhìn chằm chằm vào chút sắc xanh ấy: “Khéo chỉ có một ít đấy thôi, không đáng tiền đâu”.

Ngô Bình lại vạch thêm hai đường nữa rồi bảo thợ tách ngọc thực hiện, sau một lúc khói bụi mù mịt, thợ tách ngọc chợt bật cười, sau đó ôm một nửa tảng đá còn lại lên rồi đưa cho Ngô Bình: “Chúc mừng anh, phát tài rồi!”
Mọi người đều nhìn thấy giữa tảng đá là một màu xanh đậm, sắc xanh lạnh, chắc chắn là loại ngọc phỉ thuý cao cấp.

Đường Tử Di tươi cười nói: “Chồng em siêu quá! Khối này ít cũng phải cả cân, kiểu gì cũng bán được một triệu, vậy là chúng ta lãi hơn năm mươi lần”.

Tôn Tinh và Triệu Kỳ Lượng ngẩn người, năm mươi lân! Ngô Bình may mắn thật!

Một người trung niên đi tới, người này có hàm răng ố vàng, mái tóc dài chạm lưng, dáng người thì nhỏ con, ông ta cười nói: “Này cậu, cậu có bán khối này không? Nếu có thì tôi trả một triệu”.

Đường Tử Di cười nói: “Ngại quá, chúng tôi không bán đâu”.

Nhà họ Đường kinh doanh trang sức, chỉ cần gia công thêm một chút thì giá trị của khối ngọc này sẽ tăng ít nhất thêm hai lần nữa.

Ngô Bình cũng nói: “Tạm thời tôi chưa định bán”.

Người đó thất vọng rồi lắc đầu bỏ đi.

Tôn Tinh nhăn nhó mặt mày rồi kéo Triệu Kỳ Lượng bỏ đi.

Đường Tử Di cố ý nói to: “Ai vừa bảo chồng mình số đen ý nhỉ? Mình đã bảo bị đui rồi mà không tin”.

Tôn Tinh tức nổ phổi, lập tức kéo Triệu Kỳ Lượng đi thẳng, song tiếng cười của Đường Tử Di vẫn vọng tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui