Thần Y Trở Lại


“Số dược phách này là từ thời tổ tiên của một nhóm người Ả Rập, hình như hơn một trăm gì đấy”, Đào Như Tuyết nói.

Ngô Bình: “Cậu mua dược phách làm gì? Về nghiên cứu à?”
Đào Như Tuyết cười nói: “Đương nhiên để sưu tầm rồi, dược phách quý hơn hổ phách bình thường nhiều, tôi muốn mua một ít về trưng”.

Advertisement
Ngô Bình gật đầu, thầm nghĩ không biết có thể dùng loại dược liệu này để chữa bệnh gì.

Trong truyền thừa về y học có ghi chép rất nhiều các loại thuốc quý, hiện giờ rất khó tìm thấy những loại dược liệu ấy nên Ngô Bình rất muốn xem dược phách đó trông như thế nào.

Chiếc xe đi thẳng tới một khách sạn ở ngoại ô, đã có người chờ sẵn bên ngoài.

Nhóm Đào Như Tuyết vừa tới thì đã được mời lên phòng khách trên tầng ba.

Trên chiếc bàn ở phòng đó lúc này có hơn một trăm cái hộp, tất cả đều được mở, bên trong là các dược phách to nhỏ với đủ mọi hình dáng.

Có bảy người Ả Rập ở trong phòng, một người râu quái nón đi tới rồi mim cười giơ tay với Đào Như Tuyết: “Chào cô Đào, chúng tôi chờ cô mãi”.


Thì ra đây là lần đầu tiên hai bên gặp mặt.

Đào Như Tuyết cười nói: “Hoàng tử Lâm Đức, chào mừng anh tới Viêm Long.

Hôm nay anh chỉ giao dịch với tôi thôi chứ?”
Người tên là Lâm Đức hoá ra còn là hoàng tử, anh ta cười nói: “Ngày xưa, tôi từng du học ở nước ta nên cũng có kha khá bạn bè.

Họ nghe nói tôi đến bán dược phách thì đều ngỏ ý muốn tới mua”.

Anh ta liếc nhìn đồng hồ: “Chắc họ cũng đến ngay thôi”.

Ngô Bình dồn hết sự chú ý về phía dược phách, số lượng không nhiều nhưng toàn là dược liệu quý hiếm.

Từ những kiến thức về dược liệu của mình, Ngô Bình phát hiện có rất nhiều dược tính của dược phách này có thể được thay thế bằng các dược liệu đương đại, song có nhiều loại hiện nay không còn nữa.

Ngô Bình giơ tay cầm một khối dược phách lên, nó chỉ to cỡ quả dưa hấu, bên trong có một cái cây kết năm trái nhìn như quả cà chua, lá thì như lá xỉ.


Ngô Bình điên cuồng gào thét trong đầu, là Chu Quả! Không phải loại quả này đã tuyệt chủng từ lâu rồi sao?
Anh bình tĩnh nói: “Hoàng tử Lâm Đức, trông quả này đẹp quá, tôi có thể mua được không?”
Lâm Đức cười nói: “Người đến đây đều là khách, được chứ! Chúng tôi bán dược phách theo thể tích, khối mà cậu bạn cầm có giá 30 triệu”.

Ngô Bình thầm gào thét, 30 triệu? Sao không đi ăn cướp luôn đi!
Song, anh không nói gì mà nhìn sang Đào Như Tuyết.

Đào Như Tuyết cười nói: “Hoàng tử Lâm Đức, 30 triệu thì đắt quá, giảm cho chúng tôi một chút được không?”
Lâm Đức xua tay: “Xin lỗi, đây là giá thấp nhất rồi.

Nếu không phải đang cần tiền gấp để đầu tư thì tôi cũng không bán dược phách gia truyền của mình đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Được, tôi mua khối này”.

Ngoài dành tiền để mua cổ phiếu ra thì Ngô Bình vẫn còn một khoản đủ để mua khối dược phách này.

Cùng lắm thì anh sẽ dùng tới 500 triệu định đầu tư cho Lý Quảng Long.

Ngô Bình lại đảo thêm một vòng rồi cầm một khối dược phách to như quả bí đao lên, bên trong phong ấn một cách tay! Bàn tay này đang nắm chặt một con rắn màu bạc, miệng con rắn đang cắn vào một cây dược liệu nho nhỉ, nó trườn trên cánh tay như đang rất tức giận với chủ nhân của cánh tay này.

Thấy Ngô Bình nhìn chăm chú vào khối dược phách này, Lâm Đức cười nói: “Cậu bạn, đây là khối dược phách to nhất, bên trong có một cánh tay của người tiền sử, vì thấy giá của nó cũng rất cao”.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận