Âu Lực nghĩ kỹ lại, tim đánh “thịch” một cái, lập tức nhớ ra Ngô Bình.
Anh ta kêu lên: “Không phải chứ? Là anh ta sao?”
Trần Lăng Sương thở dài: “Mình từng nhắc đến chuyện này, bác sĩ Ngô còn canh cánh trong lòng đấy”.
Advertisement
Âu Lực muốn đánh vào miệng mình quá.
Không ngờ anh ta lại bỏ qua cơ hội trị liệu, đúng là ngốc nghếch!
Anh ta nói ngay: “Lăng Sương, cậu nhất định phải giúp mình nói vài lời tốt đẹp trước mặt bác sĩ Ngô.
Mình sẽ đến Vân Kinh ngay lập tức!”
Trần Lăng Sương đáp: “Mình không dám bảo đảm, chỉ cố gắng hết sức có thể thôi”.
Tối nay, Ngô Bình vẫn tu luyện phương pháp hít thở.
Khi bình minh đến, lòng anh thoáng động, cảm giác nhạy cảm hơn hẳn, bao gồm cả thính giác, khứu giác, xúc giác, đều được cải thiện rất nhiều.
Mắt anh sáng lên: “Cuối cùng cũng mở được thần giác!”
Đúng vậy, một cách vô tình, anh đã từ cảnh giới Khí đi đến cảnh giới Thần! Đã chính thức có được thần giác.
Thần giác là một loại cảm ứng rất thần kỳ.
Có nó rồi, anh sẽ kiểm soát chân khí tốt hơn, tốc độ tu luyện cũng vượt xa cảnh giới Khí.
Hơn nữa, người tu hành ở giai đoạn này, trí tuệ cũng sẽ tăng lên, có thể loại suy, tạo ra cái mới dựa trên cái cũ.
Vì vậy, cao thủ cảnh giới Thần còn được gọi là tông sư cảnh giới Thần!
Vừa đột phá, anh lập tức đả thông kinh mạch cấp ba.
Thần giác phối hợp với nội quan, anh có thể xác định chính xác vị trí kinh mạch cấp ba, sau đó dùng chân khí màu vàng để đả thông thật nhanh.
Lần này, Ngô Bình đả thông kinh mạch cấp ba ở não trước.
Như vậy anh có thể trở nên thông minh hơn, tư duy cũng sáng suốt hơn.
Kinh mạch ở não phức tạp và dày đặc nhất.
May mà anh đã mở được thần giác, lại sở hữu năng lực nhìn thấu, nên quá trình diễn ra rất suôn sẻ.
Đến mười giờ sáng, Ngô Bình cảm thấy não mình nổ “bùm” một cái, như tiếng sấm sét vậy, sau đó một đường kinh mạch cấp ba được đả thông!
Lúc này, anh cảm thấy đại não của mình đang “chạy” cực kỳ nhanh, thoắt cái đã tính toán được một lượng lớn thông tin rồi.
Cảm nhận trực tiếp nhất chính là thính giác, thị giác, xúc giác, và cả trí nhớ đều được vận dụng một cách toàn diện, sau đó đưa ra phán đoán tối ưu trong khoảng thời gian ngắn nhất.
Hai mươi bốn thức Cầm Long Thủ mà anh học trước đó, nay chỉ cần nghĩ một chút thôi là có thể hiểu ra nguyên lý rồi.
Anh lập tức đứng dậy tập luyện, chỉ vài lần đã thành thạo thức đầu tiên.
Sau đó anh luyện tiếp thức thứ hai, thứ ba, nhoáng một cái đã đạt đến trình độ thuần thục.
Trong vỏn vẹn vài phút, anh đã học xong hai mươi bốn thức Cầm Long Thủ! Chưa hết, anh còn kết hợp Cầm Long Thủ và Kim Cương Long Trảo Thủ, dung hợp chúng lại với nhau rồi ra sức tập luyện, sau đó tạo ra cái mới dựa trên cái cũ, có sự sáng tạo của riêng mình.
Ngô Bình tu luyện quên ăn quên ngủ, đến khi anh luyện Cầm Long Thủ đến trình độ hoàn hảo thì đã hơn hai giờ chiều.
Mở điện thoại ra, anh thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nào là Đường Tử Di, nào là Trác Khang, có cả Trần Lăng Sương nữa.
Anh lần lượt gọi lại cho họ.
Đường Tử Di bảo là tối nay có một mối làm ăn rất lớn.
Đây là đơn hàng đầu tiên của cô ấy sau khi quản lý nhà họ Đường nên tâm lý chưa đủ tự tin, muốn Ngô Bình đi cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...