Thần Y Trở Lại
Chu Truyền Anh như không còn gì để nói nữa: “Thôi được rồi, chuẩn bị đi Vân Kinh thôi”.
Dù Chu Truyền Anh nghĩ Ngô Bình không thể chữa khỏi bệnh cho mình, nhưng anh ta không muốn làm người nhà thất vọng nên vẫn đồng ý đi.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe đã phóng về phía Vân Kinh.
Chu Truyền Anh ngồi ở xe sau, Chu Hiếu Sinh và Chu Thanh Nghiên thì ngồi ở xe trước.
Advertisement
Không có người lớn ở đây nên Chu Hiếu Sinh hỏi: “Chị Nghiên, bác sĩ Ngô đó giỏi lắm à?”
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Đương nhiên, vấn đề tu luyện của chị và ông mình đột phá tu vi cũng nhờ anh ấy giúp đấy”.
Chu Hiếu Sinh sáng mắt lên nói: “Thật thế ạ? Thế chị bảo anh ấy giúp em tăng tu vi được không?”
Chu Thanh Nghiên rất nhiều em họ mình nên lập tức liếc cậu ấy một cái: “Em lười như thế thì có thần tiên cũng không giúp nổi”.
Chu Hiếu Sinh cười trừ: “Chị Nghiên, làm gì đến mức ấy?”
Nói rồi, Chu Hiếu Sinh đột nhiên trầm giọng nói: “Chị Nghiên, nếu chị nên duyên với bác sĩ Ngô thì phải coi chừng Phục Hải đấy”.
Chu Thanh Nghiên cau mày: “Sao cơ?”
Chu Hiếu Sinh: “Em hiểu Phục Hải hơn chị nhiều.
Bối cảnh của anh ta ghê lắm, lại là thiên tài của Đại Thiền Tự nữa nên rất ngông nghênh, không coi ai ra gì đâu.
Nếu chị với bác sĩ Ngô đến với nhau, chắc chắn anh ta sẽ gây sự với bác sĩ Ngô”.
Chu Thanh Nghiên chột dạ: “Anh ta sẽ làm vậy ư?”
Chu Hiếu Sinh gật đầu: “Khả năng cao đấy chị”.
Chu Thanh Nghiên lập tức thấy lo lắng.
Bốn giờ chiều, xe của nhà họ Chu đã tới khách sạn lớn Long Hoa.
Ngô Bình đã đặt sẵn phòng ở đây, biết họ đã đến, anh ra ngoài trước để chờ.
Sau khi gặp lại Chu Thanh Nghiên, anh thấy cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, nhưng lại thoáng có vẻ lo lắng.
Người nhà họ Chu đều đã tới, ngoài mấy bố con Chu Viễn Sơn ra thì còn hai gương mặt lạ khác.
Chu Truyền Anh ngồi trên xe lăn với vẻ mệt mỏi, vừa xuống xe đã quan sát Ngô Bình ngay.
Sau vài câu hàn huyên, Chu Thanh Nghiên đã giới thiệu với Ngô Bình: “Anh Ngô, đây là chú út của em.
Ba năm trước, chú ấy bị trúng một chưởng của Phạm Vô Thường, luôn chữa trị ở Đại Thiền Tự.
Gần đây, vết thương của chú ấy trở nặng, đến y tăng Phổ Nhân cũng phải bó tay rồi”.
Ngô Bình cũng quan sát Chu Truyền Anh, anh ta là cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên, nhưng kinh mạch đã bị chất độc xâm nhập nên không thể vận khí được.
Hiện giờ, anh ta chẳng khác nào một người bình thường.
Chu Viễn Sơn vội hỏi: “Cậu Ngô, vết thương của Truyền Anh có chữa được không?”
Ngô Bình đáp: “Chúng ta vào phòng rồi nói!”
Cả đoàn người đi vào phòng mà Ngô Bình đã đặt trước, anh bảo nhân viên phục vụ pha trà rồi mới nói: “Người ra tay biết Lôi pháp ạ?”
Chu Truyền Anh giật mình: “Cậu còn chưa bắt mạch cho tôi mà đã nhìn ra vết thương của tôi rồi ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...