Ngô Bình: “Chúng ta là bạn mà, đừng khách sáo!”
Đường Minh Huy cũng đang ngây người, như nhớ lại chuyện gì đó, ông ấy chợt nói với Ngô Bình: “Ngô Bình, chú nhớ ra chuyện này”.
“Dạ, chú nói đi”, Ngô Bình nói.
Advertisement
Đường Minh Huy sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Khoảng nửa năm trước, có một lần bố chú uống say đã nói với chú một câu rất lạ.
Khi ấy, chú không để tâm, chỉ nghĩ là lời say rượu thôi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ông cụ đã nói gì ạ?”
Đường Minh Huy đáp: “Bố chú bảo nhà họ Đường có thể trỗi dậy được như ngày hôm nay là vì được một cao nhân chỉ dẫn.
Cao nhân đó như thần tiên vậy, pháp lực rất cao cường”.
“Vị cao nhân đó ở cạnh bố chú nửa năm.
Trong nửa năm đó, nhà họ Đường đã phất lên nhanh chóng và huy hoàng đến tận hôm nay.
Nhưng trước lúc đi, vị cao nhân đó đã nói sẽ có một ngày, ông ấy cử một người tới.
Người này thay mặt cho ông ấy nên bố chú phải nghe lời tuyệt đối, không thì sẽ tan cửa nát nhà”.
Nói đến đây, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Ngô Bình, cháu nói xem chuyện này có phải là thật không? Hay vì người đó đã xuất hiện rồi, nên bố chú mới thay đổi tính cách như thế?”
Ngô Bình cũng thấy hơi khó tin, sự giàu có như ngày hôm nay của nhà họ Đường lại nhờ vào chỉ dẫn của một cao nhân ư?
Anh suy nghĩ rồi nói: “Chắc chỉ là lời nói lúc say thôi ạ”.
Đường Minh Huy thở dài nói: “Ban nãy, chú với Đường Minh Vũ đánh nhau, bố chú cũng không cản, thế mới lạ chứ!”
Đúng lúc này, đột nhiên quản gia đi vào rồi nói: “Cậu Ngô, ông chủ có lời mời ạ”.
Đường Tử Di ngạc nhiên hỏi: “Ông tôi thấy khó chịu ở đâu à?”
“Vâng nên cụ mới mời cậu Ngô qua”, quản gia đáp.
Ngô Bình đứng dậy rồi đi theo quản gia.
Nhóm Đường Minh Vũ vẫn đang ở đó, phòng khách rất yên tĩnh, quản gia đưa Ngô Bình vào phòng ông cụ Đường, sau khi đi ra còn đóng cửa lại.
Ông lão ngồi trên ghế với vẻ mặt phức tạp.
Thấy Ngô Bình tới, ông ấy đứng dậy rồi chắp tay nói: “Xin cậu nhận của tôi một vái”.
Ngô Bình vội đỡ ông ấy dậy: “Ông Đường đừng đa lễ, tôi là bạn của Tử Di nên ông đừng khách sáo”.
Ông lão mời Ngô Bình ngồi rồi nói: “Cậu Ngô, tôi nghe quản gia nói cậu là tông sư cảnh giới Thần ư?”
Ngô Bình đã lỡ chém gió vậy tồi nên đành nói: “Có thể coi vậy ạ”.
Ông lão sáng mắt lên nói: “Bảo sao y thuật của cậu giỏi vậy, tôi đây khâm phục”.
Ông lão ngập ngừng một lát, như đang do dự, sau đó mới nói tiếp: “Cậu Ngô, tôi muốn thỉnh giáo cậu một chuyện, trên đời này có thần tiên hay không?”
Câu hỏi này làm Ngô Bình ngẩn ra.
Trên đời có thần tiên hay không ư? Anh không biết nữa, nhưng Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết mà anh tu luyện chia thành bốn cảnh giới lớn là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.
Trong đó, cảnh giới Huyền gọi là nhân tiên, cảnh giới Địa gọi là địa tiên.
Thế có được tính là thần tiên không?
Suy nghĩ một hồi, anh mới nói: “Có một số người sở hữu tu vi đủ cao, đi lại không có bóng, có thể giết người bằng ý niệm, gọi họ là thần tiên cũng không sai”.
Đường Thời Lộc nhìn anh: “Vậy nếu một ai đó có thể nhìn thấy hoàn cảnh tương lai của tôi trong mấy mươi năm sau, có được xem là thần tiên không?”
Trầm ngâm giây lát, Ngô Bình trả lời: “Chuyện này cũng không khó mà, Nhiếp Sơn Hà của Cảng Thành cũng làm được đấy”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...