Ngô Mi nói: "Anh à, lúc bố mất thì chẳng có ai đến cả, còn chẳng thèm gọi dù chỉ một cuộc điện thoại, lúc đó em đã chẳng còn hy vọng gì với họ nữa rồi".
Ngô Bình xoa đầu cô nhóc: "Em nói đúng.
Sau này mỗi người một ngả, không liên hệ gì nữa".
Chẳng mấy chốc cả nhà đã khởi hành đi về.
Advertisement
Lúc xe chống đạn đi ngang qua cổng khách sạn, Ngô Mộng vừa hay nhìn thấy chiếc xe chống đạn của Ngô Bình qua cửa kính.
Cô nhóc lấy điện thoại ra tìm kiếm "Wodon", sau đó liền nhìn thấy một số ảnh của xe.
Cô nhóc liền sững sờ: "Hóa ra có nhãn hiệu này thật, phải trị giá đến một trăm triệu tệ, trời ạ!", cô nhóc kêu lên.
"Sao thế?", Ngô Chấn Tông vội hỏi.
Vẻ mặt Ngô Mộng dở khóc dở cười, chỉ ra ngoài cửa sổ: "Bố, chiếc xe của anh Ngô Bình trị giá một trăm triệu tệ thật! Anh ấy không nói dối, người đó đúng là tài xế của anh ấy!"
Người nhà họ Ngô hoàn toàn sững sờ.
Chiếc xe một trăm triệu tệ? Vậy Ngô Bình rốt cuộc có bao nhiêu tiền? Còn tặng cả huyết chi, Mao Đài, chẳng lẽ...!
Ngô Liên Thắng đột nhiên nhảy dựng rồi chạy ra ngoài đại sảnh muốn gọi Ngô Bình lại.
Nhưng đã muộn, xe Ngô Bình đã đi xa, chỉ còn thấy bóng mờ.
Nửa giờ sau, mấy người Ngô Bình quay trở lại khu biệt thự Thái Khang.
Lâm Mỹ Kiều đã chuẩn bị bữa ăn, họ về đúng lúc để ăn trưa.
Trong bữa tiệc mừng thọ, Ngô Bình và những người khác đều không ăn nhiều, đều đã đói rồi.
Sau bữa trưa, Ngô Bình nhận được cuộc gọi từ Vệ Thanh Ảnh.
Khi ông ngoại của Vệ Thanh Ảnh là Phùng Tử Tường bị đầu độc, anh đã cứu ông ấy.
Nếu tính thời gian thì Phùng Tử Tường chắc đã uống thuốc gần một tháng, sức khỏe hẳn là đã tốt rồi.
Sau khi nhấc máy, Vệ Thanh Ảnh hỏi: "Anh Ngô hôm nay có rảnh không?"
Ngô Bình đến phòng đọc sách, nói: "Cô Vệ cứ nói đi".
Vệ Thanh Ảnh nói: "Anh Ngô, ông ngoại tôi uống thuốc được một tháng, sức khỏe tốt hơn rất nhiều.
Ông ấy muốn đích thân tới cảm ơn anh".
Ngô Bình nói: "Không cần, nhiệm vụ của một bác sĩ là chữa bệnh cứu người.
Hơn nữa, tôi còn nhận được tiền thuốc men mà".
Vệ Thanh Ảnh cười: "Số điện thoại di động của anh Ngô là số ở Vân Kinh.
Hiện tại anh đang ở Vân Kinh sao?"
Ngô Bình nói: "Phải, tôi học đại học ở Vân Kinh, số điện thoại của tôi không thay đổi.
Hiện tôi cũng đang ở Vân Kinh".
“Thế thì tốt quá”, Vệ Thanh Ảnh nói: “Tôi cũng đang ở Vân Kinh.
Tôi muốn mời anh ăn tối và bày tỏ lời cảm ơn”.
Ngô Bình thầm nói sao cô không nói sớm, tôi đã ăn no rồi, nhưng anh vẫn lập tức nói: "Được, buổi tối gặp đi".
"Được rồi.
Vậy lúc bảy giờ tối, chúng ta sẽ gặp nhau ở Thiên Thực phủ," cô ấy nói.
"Được rồi, lúc đó gặp nhé".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...