Thần Y Trở Lại


Nghe thấy thế, Chu Thanh Nghiên thở phào một hơi, trực giác của phụ nữ mách bảo cho cô ấy rằng Ngô Bình và cô gái tên Hồng Lăng này không có quan hệ gì hết.

Cô ấy cười nói: “Vâng, em sẽ chăm sóc cô ấy”.

Về nhà một cái là Ngô Bình chữa trị cho mẹ mình ngay.

Hiện giờ, nhờ uống thuốc đều đặn mà tế bào ung thư của Chu Lệ gần như đã biến mất rồi, chỉ cần phục hồi sức khoẻ nữa thôi.

Advertisement
Sau khi mát xa cho mẹ mình xong, Ngô Bình thay đổi phương thuốc, sau đó bảo Hoàng Tử Cường đi mua.

Chữa cho mẹ mình xong, anh đảo qua nhà một vòng thì phát hiện nhà đã rỡ xong rồi, Vương Hiến Sâm đang đội mũ bảo vệ chỉ đạo công nhân.

Trông thấy Ngô Bình đến, ông ta tươi cười đi tới: “Cậu Ngô, cậu về rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Làm khá đấy”.

Vương Hiến Sâm cười nói: “Chuyện cậu giao, đương nhiên tôi phải làm đến nơi đến chốn rồi”.

Ngô Bình lấy một tờ chi phiếu 50 triệu ra rồi nói: “Tôi đưa cho ông 50 triệu trước, không đủ thì tôi sẽ đưa thêm sau”.


Vương Hiến Sâm nhận lấy tờ chi phiếu bằng hai tay rồi cười nói: “Vâng, cậu Ngô cứ yên tâm, nhất định tôi sẽ làm việc thật tốt!”
Ngô Bình vỗ vai ông ta: “Vất vả rồi.

Chờ khi nào nhà xây xong, tôi sẽ giới thiệu cho ông một công trình lớn”.

Vương Hiến Sâm mừng rỡ: “Công trình lớn cỡ nào hả cậu?”
Ngô Bình: “Một người bạn ở tỉnh của tôi sắp xây nhà máy sản xuất thuốc, công trình lớn lắm, đến lúc đó, tôi sẽ giao cho ông phụ trách mảng nguyên vật liệu”.

Vương Hiến Sâm mừng phát điên: “Tốt quá rồi, cảm ơn cậu Ngô!”
Ngô Bình: “À, ở Vân Kinh cũng có một công trình cực lớn, đến mấy triệu mét vuông lận.

Nếu ông làm tốt việc ở đây thì tôi sẽ cân nhắc mối ấy cho”.

Vương Hiến Sâm muốn quỳ xuống luôn: “Cậu Ngô, cậu cứ yên tâm! Nhất định tôi sẽ cung cấp những nguyên vật liệu tốt nhất, hơn nữa giá thành cũng phải chăng”.

Ngô Bình: “Tốt, ông làm việc tiếp đi, tôi không quấy rầy nữa”.

Khi anh quay về nhà Chu Thanh Nghiên thì phát hiện mẹ mình đang ngồi thất thần trên sofa, còn Chu Thanh Nghiên thì đang an ủi bà.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Mẹ sao thế ạ?”
Trương Lệ thở dài nòi: “Anh họ Ngô Phong của con vừa đến”.


“Ngô Phong ạ?”, Ngô Bình ngẩn ra, Ngô Phong là con trai của chú ba anh, là một người rất lấc cấc, hai bọn họ gần như không bao giờ qua lại, anh ta đến đây làm gì chứ?
Trương Lệ: “Ngô Phong bảo ông nội con sắp thượng thọ 75, bên ấy sẽ tổ chức lớn nên muốn mời nhà mình tới”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Lúc bố qua đời, ông còn chẳng thèm gọi tới, giờ lại bảo nhà mình qua đó ư?”
Nghe thấy con trai nhắc đến chồng mình, Trương Lệ không cầm được nước mắt: “Tiểu Bình, có chuyện này bố mẹ chưa kể cho con biết.

Giờ bố con mất rồi, mẹ cũng không giấu con nữa”.

Trương Lệ kể thì ra bố Ngô Bình chỉ là con nuôi của nhà họ Ngô.

Ông nội anh là Ngô Liên Thắng, vì trước đó nuôi con đều chết yểu nên nghe lời thầy bói mua một đứa bé về nuôi, đó chính là Ngô Chấn Đông - bố của Ngô Bình.

Năm thứ hai sau khi nhận nuôi Ngô Chấn Đông, Ngô Liên Thắng đã sinh được Ngô Chấn Nghiệp, tiếp đến là Ngô Chấn Đạt và Ngô Chấn Tông.

Thấy đã có người thờ phụng, không cần đến người con nuôi là Ngô Chấn Đông nữa nên bố anh luôn bị coi như người ở.

Còn ba người em trai cũng thường xuyên bắt nạt anh nuôi của mình.

Ngô Chấn Đông đã chịu nhiều khổ cực, nhưng vẫn luôn biết vươn lên, ông ấy đã tự thi đậu vào trường ở Vân Kinh.

Song, nhà họ Ngô không cho tiền đi học, mà bắt ông ấy ở nhà đi làm.

Vì thế, Ngô Chấn Đông đã bỏ lỡ cơ hội lớn nhất thay đổi cuộc đời và phải đi làm thuê.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận