Bạch Triển Linh nhăn mặt, ông ta cũng vừa quỳ dưới chân Ngô Bình đấy thôi.
“Triển Linh”, Bạch Tử Quy chợt lên tiếng.
Bạch Triển Linh bước tới gần rồi mỉm cười nói: “Bố”.
Advertisement
“Quỳ xuống!”, Bạch Tử Quy lớn giọng nói, công lực của ông ấy đã khôi phục được một nửa rồi nên giọng nói lại như sấm rền.
Bạch Triển Linh sợ đến mức tái mặt, trong năm anh em thì ông ta là người bị đòn nhiều nhất, vì vậy ông ta rất sợ bố mình.
Nghe thấy thế, ông ta không chút do dự mà quỳ xuống ngay.
Bạch Tử Quy cười lạnh nói: “Dù bố không thể cử động được, nhưng vẫn nghe thấy rõ mấy đứa nói chuyện với nhau.
Con to gan đấy, dám cướp huyết chi của thần y Ngô rồi còn định đánh chết cậu ấy.
Con muốn hại chết bố đúng không?”
Bạch Triển Linh như sắp khóc đến nơi: “Bố ơi, con… con sai rồi ạ”.
“May mà thần y Ngô rộng lượng, không thì bố đã chết rồi”, Bạch Tử Quy nổi nóng: “Đúng là không ra làm sao cả”.
Bạch Triển Thọ nói: “Bố, chuyện qua rồi mà.
Vả lại, chú hai cũng đã quỳ xuống xin lỗi thần y Ngô rồi”.
Bạch Tử Quy thở dài nói: “Các con đúng là không biết trời cao đất dày là gì! Thần y Ngô này không đơn giản đâu!”
Nhóm Bạch Triển Linh hoảng sợ: “Bố, bố biết cậu ấy ạ?”
Bạch Tử Quy nghiêm giọng nói: “Dù bố không biết lai lịch của cậu ấy, nhưng bố chưa mù, bố cảm nhận được cách hít thở của cậu ấy rất cao siêu! Thậm chí còn hơn cách hít thở Thái Bạch của nhà ta một bậc đấy!”
Ai nấy đều biến sắc mặt, rốt cuộc là công pháp gì mà có thể mạnh hơn cả cách hít thở của nhà họ?
Bạch Triển Linh vỗ đùi nói: “Bảo sao mà ông ba nhà họ Từ dám trở mặt với con vì cậu ấy, còn suýt xô xát nữa! Điều này chứng tỏ thực lực của thần y Ngô còn hơn cả nhà mình rồi”.
Bạch Tử Quy cười lạnh nói: “Con cũng thông minh ra rồi đấy, có cách hít thở như vậy thì sao cậu ấy là người bình thường được? May mà con chưa ra tay, không thì đã bị người ta giết rồi”.
Bạch Triển Linh vã mồ hôi nói: “Lần này do con sơ suất, bố ơi, còn thế lực nào hơn nhà mình nữa không?”
“Ngu dốt!”, Bạch Tử Quy sầm mặt nói: “Cao thủ ở nước Viêm Long nhiều như mây, nhà mình đã là cái gì? Con đã gặp được mấy võ vương rồi?”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, võ vương? Bạch Triển Anh nói: “Bố, không lẽ Ngô Bình là truyền nhân của võ vương ạ?”
Bạch Tử Quy lắc đầu: “Bố không rõ, nhưng cách hít thở của cậu ấy ngang với võ vương cấp một! Dù cậu ấy không phải võ vương thì cũng là cao nhân tuyệt thế.
Thậm chí, còn có thể là một thế tử tu hành nào đó! Dù là ai thì chúng ta cũng không được đắc tội”.
Bạch Triển Linh tự vả vào mặt mình: “Con đúng là có mắt như mù! Bố, mai kia con sẽ xin lỗi thần y Ngô tiếp”.
Bấy giờ, Bạch Tử Quy mới hài lòng: “Con biết nghĩ như vậy thì tốt.
Con phải hiểu là thần y Ngô vẫn còn rất trẻ mà đã có y thuật cao như vậy rồi, hơn nữa còn có tu vi phóng chân khí ra ngoài nữa, vậy y thuật và tu vi của sư phụ cậu ấy cao đến mức nào? Con có thể tưởng tượng được không?”
Bạch Triển Thọ nói: “Bố nói đúng, thần y như cậu ấy thì có bạn ở khắp nơi, mạng lưới quan hệ của sư phụ cậu ấy chắc chắn cũng rất rộng.
Một khi chúng ta gây thù oán với họ thì chắc sẽ bị đả kích rất nặng nề”.
Nhà họ Bạch đoán già đoán non rồi thổi phồng thân phận của Ngô Bình lên.
Trong khi đó, nhân vật chính đang bình thản nhìn Tiết Thái Hổ ở trong một phòng khác.
Tiết Thái Hổ đau muốn chết, không ngừng cầu xin: “Cậu Ngô, xin cậu cứu tôi, tôi không chịu được nữa rồi”.
Ngô Bình nói: “Tiết Thái Hổ, ông không phải sợ, tôi sẽ giải thoát cho ông.
Nhưng tôi có một việc nhờ ông giúp”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...