Bạch Triển Linh nhướn mày lên: “Ra mặt thay cho tên nhãi này ư? Từ Quý Phi, xem ra anh thực sự tự cho mình là số một rồi! Được, hôm nay tôi sẽ đánh chết cả hai người!”
“Anh Hai!”
Advertisement
Đột nhiên, một người khác bước vào, gọi với theo từ phía sau.
Bạch Triển Linh quay đầu lại, vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Chú Năm, sao chú lại tới đây?”
Người đàn ông vừa đến cỡ chừng ngoài ba mươi, anh ta mặc một chiếc áo vest màu xanh pastel, quần bò, chân đi đôi giày trắng, đeo kính đen trông không khác gì một thanh niên bình thường.
Người đó chính là ông Năm nhà họ Bạch – Bạch Triển Anh.
Bạch Triển Anh đáp: “Anh Hai, việc này e là có hiểu lầm.
Trước khi tới đây em đã đi tìm Lý Huyền Đẩu, dùng chút thủ thuật khiến ông ta phải nói thật”.
Sau đó, Bạch Triển Anh đem thông tin hỏi được thuật lại một lượt, nội dung giống như những gì Ngô Bình đã nói.
Đệ tử của Lý Huyền Đẩu phát hiện ra huyết chi trước nhưng chưa kịp mua thì đã bị Ngô Bình đi trước một bước mua mất.
Trong lúc nguy cấp, mấy đệ tử kia muốn cướp đồ, nhưng kết quả lại bị Ngô Bình đánh cho ngất xỉu.
Cho nên sau đó, Lý Huyền Đẩu đã đi tìm Ngô Bình một là để báo thù cho đệ tử, hai là muốn cướp lấy huyết chi.
Có điều, Lý Huyền Đẩu không ngờ Ngô Bình mạnh hơn ông ta nhiều.
Kết quả, ông ta bị đánh cho tàn phế, lại còn mất một trăm triệu tệ.
Sau khi nghe xong, Bạch Triển Linh hơi cau mày.
Việc này rõ là ông ta làm sai, nhưng đường đường là ông Hai nhà họ Bạch, đức cao vọng trọng trên giang hồ nên đương nhiên không thể cúi đầu nhận lỗi.
Ông ta hừ lạnh, nói: “Chú Năm, tên nhãi ranh này biết rõ nhà họ Bạch đang cần huyết chi mà còn cố tình làm khó Lý Huyền Đẩu.
Anh thấy hắn ta cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì!”
Ngô Bình nheo mắt lại, xem ra nhân phẩm của Bạch Triển Linh này cũng chẳng ra làm sao!
Từ Quý Phi cũng cau mày lại, nói: “Ông Hai, vị này chính là thần y mà tôi nhắc tới.
Các người mời người ta đến chữa bệnh thì cũng phải giữ chút lễ nghĩa chứ? Những hành vi này đến tôi cũng cảm thấy quá quắt”.
Bạch Triển Anh vội vã đáp: “Đúng đúng, lần này tôi tới chính là muốn mời Ngô thần y giúp chữa bệnh”.
Sau đó, anh ta mỉm cười, chắp tay cung kính nói với Ngô Bình: “Ngô thần y, xin bớt giận, anh Hai tôi tính tình nóng nảy…”
Ngô Bình hờ hững đáp: “Không sao, các người cần huyết chi, tôi có thể tặng miễn phí”.
Nói rồi, anh bảo Cương Tử lấy ra một ít huyết chi, hào phóng đưa luôn cho Bạch Triển Anh.
Nhận được huyết chi, Bạch Triển Anh ngẩn người ra: “Ngô thần y, vậy bệnh của bố tôi…”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Xin thứ lỗi, tôi không chữa nổi”.
Đến kẻ ngốc cũng nhận ra, Ngô Bình đang phật lòng vì thái độ của Bạch Triển Linh.
Bạch Triển Linh hừ lạnh, nói: “Thần y cái gì chứ! Chú Năm, chú hồ đồ hay sao.
Hắn ta mới có tý tuổi đầu, y thuật tới đâu được cơ chứ? Ông Mạc đã nói rồi, chỉ cần lấy được huyết chi là ông ấy có thể chữa khỏi bệnh của bố.
Tự nhiên đi mời một kẻ ất ơ không biết từ đâu ra làm gì cho mất thời gian?”
Bạch Triển Anh cũng có chút do dự, ban đầu là do quan hệ của anh ta và Từ Quý Phi không tồi nên anh ta mới nghe lời khuyên của Từ Quý Phi, mời Ngô Bình đến chữa bệnh cho bố.
Nhưng giờ xem ra Ngô Bình này quá trẻ, cũng không có danh tiếng gì lắm, thực sự Ngô Bình có thể chữa khỏi vết thương của bố anh ta sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...