Ngô Bình kinh ngạc, không ngờ đó lại là cao thủ tiên thiên! Anh ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng huyết chi là của em, em không thể tặng không cho họ”.
Từ Quý Phi đảo mắt: “Người anh em của tôi ơi! Chú đem tặng huyết chi thì nhà họ Bạch làm sao bạc đãi chú được?”
Ngô Bình chớp mắt đáp: “Anh ba à, nghe Lý Huyền Đẩu bảo là Bạch Tử Quy bị thương do chém trăn độc.
Em giỏi y thuật, hay là đến đó khám cho ông ta?”
Từ Quý Phi giật thót: “Tí nữa thì anh quên mất chú là thần y! Chú ở Hoa Thành đợi anh nhé, anh lập tức sang đó rồi đi đến Ích Thành với chú!”
Advertisement
Ngô Bình vội nói, “Anh ba, bác sĩ không chủ động đến nhà, bói toán không thể xem miễn phí.
Chúng ta vội vàng đến đó sẽ dễ bị người ta xem thường”.
Từ Quý Phi cười đáp: “Chuyện này thì chú cứ yên tâm.
Anh có chút giao tình với ông năm Bạch.
Lát nữa anh sẽ gọi điện rồi giới thiệu chú với họ”.
Ngô Bình không quan tâm đến đại tông sư tiên thiên gì đó.
Trị bệnh cứu người không phân sang hèn, anh cũng sẽ không mượn cơ hội này để cậy quyền người khác, bèn nói: “Anh ba à, Ích Thành cách Hoa Thành không xa lắm, nếu Bạch Tử Quy muốn khám bệnh thì cho người đến Hoa Thành mời em”.
Từ Quý Phi ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: “Thế… cũng được.
Chúng ta gặp nhau rồi hẵng nói kỹ hơn về chuyện này”.
Cúp máy xong, Ngô Bình về khách sạn.
Anh vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Tiết Thái Hổ.
Trong điện thoại, Tiết Thái Hổ có vẻ khá vui.
Gã cười nói: “Cậu Ngô quả nhiên là cao nhân, vừa ra tay đã đánh Lý Huyền Đẩu tàn phế.
Khâm phục!”
Ngô Bình bực dọc nói: “Có gì thì nói thẳng”.
Tiết Thái Hổ cứng đờ mặt, húng hắng đáp: “Cậu Ngô à, hôm nay đã là đêm trăng tròn rồi, tôi sẽ phải chịu đau đớn sao?”
Ngô Bình hừ giọng: “Đúng vậy, nếu không chịu đựng được thì cứ đến tìm tôi”.
Tiết Thái Hổ cười hề hề: “Được, nếu không chịu nổi, tôi nhất định sẽ đến tìm cậu Ngô”.
Phía bên kia, Tiết Thái Hổ đã cúp máy, lớn giọng hỏi: “Thần y Hoa đã đến chưa?”
Một tên đàn em vội vàng đáp: “Thưa ông Tiết, thần y Hoa đã chờ ngoài cửa rồi ạ”.
“Mau mời vào!”, Tiết Thái Hổ vội nói.
Chỉ giây lát sau, một người đàn ông thấp bé gầy gò ngoài năm mươi đã bước vào phòng khách.
Hàn huyên được vài câu, ông bắt đầu kiểm tra sức khoẻ cho Tiết Thái Hổ.
Mười phút sau, vẻ mặt ông dần dần nghiêm lại.
Ông nói: “Ông Tiết à, ông đã bị kẻ khác dùng ám thủ.
Cách thức cực kỳ cao siêu, tôi không giải được!”
Tiết Thái Hổ cả kinh, đột ngột ngồi bật dậy và hỏi: “Ông là danh y số một Biên Nam mà lại không giải được ư?”
Ông cười khổ: “Đừng nói là tôi, dù có là thần y khắp Thiên Kinh này cũng không giải được.
Loại ám thủ này giống như mật khẩu vậy, chỉ có người thực hiện mới có thể hoá giải”.
Tiết Thái Hổ nghe tim mình đánh “thịch” một cái.
Không hoá giải được, tức là tối nay phải chịu trận ư?
Buổi sáng Ngô Bình tu luyện ở khách sạn, đến hơn hai giờ chiều thì chuyến bay của Từ Quý Phi hạ cánh.
Cương Tử đưa ông ấy đến khách sạn mà Ngô Bình đang ở.
Hai người vừa gặp nhau, Từ Quý Phi đã cười rạng rỡ: “Anh và ông năm Bạch đã trao đổi qua điện thoại rồi.
Sau khi ông ấy nghe kể về chú thì sẽ đích thân sang đây mời về”.
Ngô Bình gật đầu: “Đại tông sư tiên thiên bị thương, tình trạng chắc hẳn rất nghiêm trọng.
Lần này chắc chắn phải dùng đến nhiều loại dược liệu quý, nhà họ Bạch cần chuẩn bị sẵn sàng”.
Từ Quý Phi cười nói: “Dù chú cần đến nhân sâm nghìn năm thì nhà họ Bạch cũng tìm được thôi, yên tâm đi”.
Hai người trò chuyện được một lúc, Từ Quý Phi bỗng nhiên nghiêm mặt: “Lý Huyền Đẩu bị chú đả thương, chắc chắn trong lòng sẽ rất uất hận.
Anh lo rằng ông ta sẽ mượn tay nhà họ Bạch để đối phó chú.
Vậy nên lúc gọi điện cho ông năm Bạch, anh đã cố tình nhắc đến chuyện này”.
Ngô Bình đáp: “Ồ? Vậy ông năm Bạch nói sao?”
Từ Quý Phi: “Ông năm Bạch nói Lý Huyền Đẩu làm thế chẳng khác gì kẻ cướp ngày, đánh chết cũng đáng”.
Ngô Bình gật đầu, xem ra người nhà họ Bạch này vẫn biết phân rõ đúng sai.
Một lúc sau, có người gõ cửa, là thuộc hạ của Tiết Thái Hổ.
Đối phương nói: “Anh Ngô, dưới lầu có ông hai Bạch bảo rằng muốn gặp mặt anh”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...