Thần Y Trở Lại


Ông già nhận được tiền thì gật đầu, sau đó lại tiếp tục hút thuốc, bán hàng.

Cất đống tiền pháp đi nà Ngô Bình vô cùng kích động.

Có được hai xâu tiền pháp Ngũ Đế lớn này thì anh có thể dễ dàng phá giải sát trận ở vịnh Bạch Long!
Anh không biểu hiện gì mà tiếp tục đi dạo.

Đến khi hết đường anh lại rẽ sang dạo một đường khác.

Advertisement
Khi đến vị trí chính giữa, anh lại dừng lại.

Anh thấy trên một cái bàn cũ nát có phủ một tờ giấy trắng, trên giấy trắng có ba lạng thuốc khô cong, màu hệt như màu huyết lợn, hình dáng giống linh chi nhưng đầu rất nhỏ, có cảm giác rất kỳ lạ.

Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì phát hiện những cây thuốc này tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt.

Tim anh không khỏi nảy lên, liền cầm lên quan sát tỷ mỉ, rồi lại ngửi thử.

"Huyết chi!".


Tim anh đập như điên, loại thuốc này vô cùng quý hiếm, hiệu quả vô cùng cao, sao lại xuất hiện ở đây chứ?
Anh cố ý hỏi: "Ông chủ, đây là linh chi à?"
Ông chủ là một người đàn ông trung niên mặc áo jacket màu đen, mặt đầy nếp nhăn.

Ông ta nói: "Đây là bảo bối gia truyền của nhà tôi, tổ tiên tôi là thần y từng chữa bệnh cho Hoàng đế".

Nếu như người khác nghe vậy chắc chắn sẽ nghĩ người đàn ông nói khoác, nhưng Ngô Bình thì không.

Bởi nếu tổ tiên ông ta không phải thần y thì sao có thể có loại Huyết chi này được?
Nhưng anh vẫn nói rằng: "Ông chủ, tôi thấy đây chỉ là linh chi bình thường, chỉ là vẻ bên ngoài khá được thôi.

Ông bán bao nhiêu?"
Người đàn ông suy nghĩ rồi nói: "Một cây mười nghìn tệ, lấy cả thì tôi tính cho cậu ba mươi nghìn tệ".

Ngô Bình nhíu mày: "Dù là linh chi mọc dại cũng đâu có đắt thế này?"
Người đàn ông lại rất kiên trì: "Không đổi giá".

Ngô Bình lắc đầu: "Được, tôi mua".

Anh dùng điện thoại chuyển khoản ba mười nghìn tệ rồi bảo người đàn ông gói Huyết chi lại.


Anh cầm thuốc đang định đi thì một người đàn ông chạy tới, trừng mắt nhìn chủ sạp: "Linh chi của ông đâu?"
Chủ sạp chỉ Ngô Bình: "Vừa nãy tôi nói hai mươi nghìn tệ anh đã chê đắt, giờ anh tới muộn rồi, cậu ta trả ba mươi nghìn tệ nên tôi bán cho cậu ta rồi".

Người đàn ông nhíu mày, nhìn Ngô Bình một lượt rồi nói: "Anh bạn à, cậu có thể nhường linh chi cho tôi không?"
Ngô Bình thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ người này cũng biết Huyết chi sao? Anh lắc đầu ngay: "Xin lỗi, tôi không bán".

Người đàn ông ho khù khụ, nói: "Tôi là người bản địa, tôi muốn lấy linh chi này đi cứu người, xin cậu hãy hiểu cho".

Ngô Bình cười lạnh, người bản địa à, người này đang uy hiếp anh sao! Anh lạnh nhạt nói: "Tôi đã nói rồi, không bán".

Sắc mặt người đàn ông liền tối sầm: "Tên nhóc kia, cậu có biết tôi là ai không?"
Ngô Bình nói: "Anh là ai cũng không liên quan đến tôi.

Cút đi!"
Người đàn ông kia thấy nhóm Ngô Bình đông thì hừ lạnh: "Cậu đợi đấy!", nói rồi vội vàng đi mất.

Một tiếng còn lại, Ngô Bình đã đi dạo khắp chợ đen.

Anh phát hiện tất cả những tranh vẽ hay chữ viết ở đây đều là giả, những cây thuốc được bán cũng đa số là hàng giả.

Cuối cùng khi chuẩn bị ra về, anh mới dừng chân trước một sạp hàng bán kiếm đồng.

Trên bàn có bày mười mấy thanh kiếm đồng rỉ sét loang lổ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui