Tiết Thái Hổ hành sự rất quyết đoán, chưa đến mười phút là 2.6 tỷ đã được gửi vào tài khoản của Ngô Bình.
Ngô Bình thấy tin nhắn chuyển khoản, liền nói với Tiết Thái Hổ: "Cái xe của ông khá được đấy, tôi mượn dùng vài ngày không vấn đề gì chứ?"
Khóe miệng Tiết Thái Hổ co giật, bởi chiếc xe này được gã đặt làm riêng ở nước ngoài, trị giá 150 triệu tệ.
Nhưng gã nào dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe.
Advertisement
Ngô Bình ngồi trên ghế lái, Hồng Lăng ngồi ở ghế phó lái.
Anh dẫm ga, xe liền phóng đi, xe này có tính năng tăng tốc vô cùng tốt.
Khi xe đã đi xa, sắc mặt Tiết Thái Hổ vẫn vô cùng khó coi.
Gã nhìn xác Đường Minh Tín rồi lạnh lùng nói: "Vứt vào sông!"
Xe này dùng động cơ V12, bộ tăng áp động cơ 6.5, tăng tốc 100km/h chỉ trong 5 giây, động cơ vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng thân xe quá nặng nề, cảm giác khi lái xe không được mượt lắm, thế nên Ngô Bình cũng không thích mấy.
Lúc này Hồng Lăng hỏi anh: "Anh Bình, sao anh không giết gã?"
Ngô Bình nói: "Giết người thì dễ, nhưng sau khi giết gã sẽ có cả một hệ lụy đằng sau khiến chúng ta bị cuốn vào, thế nên anh tạm thời tha cho gã".
Hồng Lăng nói: "Anh đã dùng thủ thuật lên người gã sao?"
Ngô Bình nói: "Vào đêm trăng tròn, gã sẽ phải nếm trải cảm giác xuống địa ngục, sau đó phải khóc lóc gọi điện cho anh".
Hồng Lăng liền bật cười: "Do gã đáng đời!"
Ngô Bình hỏi rõ địa chỉ khách sạn rồi đi tụ họp với Đường Tử Di.
Khi gặp lại, anh mới biết Đường Minh Huy đã lên máy bay về Vân Kinh.
Thấy Ngô Bình trở về an toàn, Đường Tử Di thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đột nhiên ôm lấy Ngô Bình, mãi không buông ra.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi không sao".
Đường Tử Di ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Em lo sắp chết rồi đây này!"
Ngô Bình thuật lại sơ lược tình hình rồi nói: "Cô yên tâm, Tiết Thái Hổ sẽ không dám báo thù đâu.
Phải rồi, 2.6 tỷ mà tôi nhận được chúng ta chia mỗi người một nửa".
Đường Tử Di lắc đầu: "Không, đây là thứ anh tự giành lấy, tất cả đều thuộc về anh, em không cần đâu.
Còn nữa, em sẽ chia cho anh một nửa lợi nhuận kiếm được từ lần cược ngọc này".
Ngô Bình bật cười: "Sao cô đột nhiên hào phóng vậy?"
Đường Tử Di cắn môi, nói: "Trước kia em nhỏ mọn lắm à?"
Ngô Bình ho khụ khụ, vội chuyển đề tài: "Chợ đen mà cô nói khi nào bắt đầu?"
Đường Tử Di nói: "Sau chín giờ tối, vẫn còn sớm mà.
Đã mệt mỏi cả một ngày rồi, chúng ta đi ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi đã".
Đường Tử Di đặt hai phòng, cô ấy ở chung phòng với Hồng Lăng, còn anh ở chung với Cương Tử.
Mấy người ăn cơm trưa xong thì Ngô Bình quay về phòng vận khí trị thương.
Anh đã đấu với ông Quan một chưởng, toàn thân bị chấn thương, cần phải xử lý kịp thời.
May mà anh tinh thông y thuật, cắm vài cây kim châm cho mình rồi dùng chân khí đả thông kinh mạch là vết thương chẳng mấy chốc đã hồi phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...