Thần Y Trở Lại


Tim Ngô Bình đập mạnh, bốn mắt hai người nhìn nhau, Lãnh Như Yên tủm tỉm hỏi: “Anh Ngô, ban nãy anh có cố tình chạm vào người em không?”
Ngô Bình lập tức lúng túng: “Cô chẳng bảo cô tin tôi còn gì?”
“Đương nhiên là em tin anh, nhưng da em đẹp như vậy, chạm vào chắc chắn rất thích, đúng không?”, cô ấy mỉm cười hỏi, hơi thở thơm mát gần trong gang tấc.

Advertisement
Ngô Bình nhướn mày, nhưng anh chưa kịp nói gì thì Lãnh Như Yên đã ôm chầm lấy anh.

Tim Ngô Bình đập như đánh trống, còn Lãnh Như Yên thì mỉm cười rồi hôn lên môi anh.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, Ngô Bình chưa hề có sự chuẩn bị gì.

Mà thật ra cũng không cần thiết, anh cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Xong việc, Ngô Bình gãi mũi rồi nói: “Anh thấy đột ngột quá!”
Lãnh Như Yên nhìn thẳng vào anh: “Tối đó, khi thấy anh không hề sợ Trác Khang, em đã rung động rồi.


Em thấy anh rất thần bí nên muốn tìm hiểu về anh, để xem rốt cuộc anh có bản lĩnh lớn tới mức nào”.

Ngô Bình cười nói: “Giờ em biết rồi còn gì”.

Lãnh Như Yên véo anh một cái: “Đáng ghét!”
Ngô Bình cười phá lên.

Lãnh Như Yên nói tiếp: “Anh chỉ nhìn em thi triển Niêm Hoa Chỉ một lần mà đã có thể nghiên cứu ra bản hoàn chỉnh.

Như vậy chứng tỏ anh chỉ cần nhìn người khác luyện công là có thể học được công pháp của họ luôn đúng không?”
Lãnh Như Yên là một cô gái rất thông minh nên nhanh chóng đưa ra phán đoán ngay.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Cũng không hẳn, cũng có nhiều công pháp cần phải ngồi thiền theo cách riêng thì anh cũng không rõ được”.

Lãnh Như Yên: “Nhưng thế thôi cũng đủ rồi”.


Cô ấy đảo mắt nói: “Khi nào có cơ hội, chúng ta đến Đại Thiền Tông đi”.

Ngô Bình hiểu ý của cô ấy ngay: “Em bảo anh đi học mót à?”
Lãnh Như Yên bật cười: “Mình tự học được bằng khả năng của mình thì đâu phải học mót.

Vừa hay, bố em đã mời thiền sư Ngũ Trọc đến chơi cờ, đến lúc đó chúng mình cùng đi nhé!”
Ngô Bình: “Được!”
Sau đó, anh hỏi: “Chuyện với anh, em có nghiêm túc không đấy?”
Lãnh Như Yên tự tin nói: “Em đã ưng ai thì không thể sai được, em chọn anh rồi đấy”.

Ngô Bình mềm lòng nói: “Em không sợ anh là trai đểu à?”
Lãnh Như Yên liếc anh rồi quyến rũ nói: “Anh càng để thì em càng thích, tóm lại là anh không đá em được đâu”.

Ngô Bình câm nín, sao tính cách của Lãnh Như Yên lại khác với các cô gái bình thường vậy?
Khi trời gần sáng, Lãnh Như Yên mới ngủ, còn Ngô Bình thì lặng lẽ đứng dậy rời đi.

Lúc anh về đến nhà họ Đường, hai bố con Đường Tử Di đã chuẩn bị xong hết rồi.

Thấy anh đi qua đêm, Đường Tử Di tò mò nhìn anh hỏi: “Anh, đêm qua anh đi đâu thế?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận