Thần Y Trở Lại


Từ Bá Nhân vội nói: “Cảm ơn cậu Ngô! Tuần sau, ông Triệu sẽ đến tỉnh, nơi này là quê của ông ấy, tôi cũng sẽ đến thăm, khi ấy cậu đi cùng tôi nhé”.

Ngô Bình gật đầu: “Vâng, khi nào đi thì ông Từ cứ gọi cho tôi”.

Từ Bá Nhân gật đầu: “Tôi nghe nói Truyền Võ sắp bị chuyển đến một bộ phận nhàn hơn, không biết bên nội vụ làm ăn kiểu gì mà sắp xếp không thoả đáng như vậy, sắp tới tôi sẽ tổ chức một cuộc họp để bàn bạc lại việc thuyên chuyển công tác của Truyền Võ.

Trên tỉnh đang có mấy vị trí trống, tôi thấy năng lực làm việc của Truyền Võ rất tốt, hoàn toàn có thể gánh vác được”.

Advertisement
Từ Bá Nhân nói vậy là chắc chắn sẽ sắp xếp một vị trí cho Chu Truyền Võ ở trên tỉnh, như vậy là thăng quan tiến chức rồi.

Chu Truyền Võ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Truyền Võ nhất định sẽ dốc hết sức làm việc, để không làm phó chủ tịch thất vọng”.

Ngô Bình cũng khá ngạc nhiên, anh biết các vị trí trên tỉnh đều là các chức vụ lớn, Từ Bá Nhân để Chu Truyền Võ ngồi vào một trong số các vị trí đó là cũng trả công anh ngang giá rồi.

Sau khi hàn huyên thêm vài câu, nhà họ Từ muốn giữ Ngô Bình và Chu Truyền Võ ở lại dùng bữa, nhưng đương nhiên Ngô Bình phải từ chối, anh phải đến Vân Kinh nên đành chào tạm biệt.

Ngô Bình đi rồi, nhưng Chu Truyền Võ vẫn ở lại, rõ ràng Từ Bá Nhân vẫn còn chuyện cần trao đổi với ông ấy.


Ngô Bình rời khỏi tỉnh, Cương Tử nổ máy rồi đưa anh và Hồng Lăng đến Vân Kinh.

Anh đến Vân Kinh để gặp Đường Tử Di, sau đó còn phải tới Biên Nam, đồng thời còn phải nói về vụ đầu tư với Lý Quảng Long.

Từ tỉnh đến Vân Kinh khoảng 500 km, đây là một hành trình dài, vì ít nhất phải lái xe năm tiếng đồng hồ.

Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Bình đã hỏi về thân thế của Hồng Lăng.

Ký ức trước lúc năm tuổi của Hồng Lăng khá mơ hồ, cô ấy nói mình từng có một gia đình, cô ấy đã từng mơ về bố mẹ của mình.

Sư phụ của Hồng Lăng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, năm nay hơn 40 tuổi.

Sư phụ đã nuôi cô ấy khôn lớn và truyền thụ cho cô ấy võ thuật.

Nhờ chuyến đi này mà Ngô Bình đã hiểu rõ về Hồng Lăng hơn, hoá ra cô ấy rất đáng thương vì là cô nhi, sau đó được sư phụ nuôi lớn.

Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn, cô ấy luôn chịu sự huấn luyện khắt khe nên mới luyện thành Điện Kiếm lợi hại như bây giờ.

Điện Kiếm này là một trong các môn võ thuật cao siêu nhất của Võ Đang.


Sư phụ của Hồng Lăng nói, cô ấy là người thứ hai có thể luyện thành kiếm pháp này trong vòng một trăm năm trở lại đây.

Hồng Lăng cũng đã hiểu hơn về Ngô Bình, cô ấy bắt đầu thay đổi xưng hô, không còn coi mình là người ngoài nữa.

Khi họ đến Vân Kinh thì đã là hơn ba giờ chiều.

Chiếc xe lăn bánh tới một căn nhà rất lớn với lối kiến trúc cổ kính.

Đây chính là nhà của Đường Tử Di, Ngô Bình cũng mới tới đây lần đầu.

Đường Minh Huy và Đường Tử Di ra ngoài nghênh đón, Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, cháu đến rồi đấy à, chú mong mãi”.

Ngô Bình cười nói: “Chú Đường, bắt mọi người chờ lâu rồi ạ”.

Thấy còn một cô gái nữa trên xe, Đường Tử Di liếc nhìn rồi hỏi: “Em gái này là ai thế?”
Ngô Bình: “Cô ấy là Hồng Lăng, em gái tôi”.

Đường Tử Di cười nói: “Hoá ra anh có hai cô em gái à!”
Hai bố con Đường Tử Di mời nhóm Ngô Bình vào nhà, Hồng Lăng chỉ ngồi im lặng một bên, sau đó tò mò quan sát xung quanh.

Đường Tử Di thấy cô ấy xinh xắn, đáng yêu thì đi tới gần nói: “Hồng Lăng, chị có nhiều quần áo đẹp lắm, em mặc chắc chắn rất xinh, có muốn đi thử với chị không?”
Hồng Lăng rất đơn thuần, nghe thấy có quần áo đẹp thì sáng mắt lên ngay: “Có, cảm ơn chị”.

Đường Tử Di cười nói: “Chị là Đường Tử Di, cứ gọi chị là chị Tử Di nhé!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận